PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 196

quỵ.

“Cháu sẽ tránh xa Mary”, tôi đồng ý. “Sẽ không nói chuyện với cô ấy

nữa.”

Hai mẹ con tôi rời đồn lúc bình minh. Khu đường Market vắng tanh. Xa

phía đường chân trời, mặt trời đang nhô lên sau nhà ga, rải lên nền trời đầy
ánh hồng pha cam. Không thấy bóng dáng của Alf, Clark hay ba mẹ bọn nó
đâu cả. Tôi muốn hỏi về bọn nó nhưng chẳng dám nói lời nào. Tôi im lặng
bước vào xe.

Mẹ khóc suốt đường về nhà. Nửa đường đến đại lộ Baltic, mẹ buồn đến

mức phải dừng xe lại bên đường. Tôi nói mình hối lỗi thì bà đánh vào tay
tôi bằng cái ví của bà.

Chúng tôi vào nhà, mẹ bắt tôi ngồi trên ghế. Tôi nói tôi muốn đi ngủ.

“Chúng ta chưa xong đâu”, mẹ nói. “Con và mẹ, chúng ta còn chưa nói
chuyện mà.”

Tôi ngồi trên ghế. Mẹ ngồi phía đối diện với hộp khăn giấy, hít một hơi

sâu. “Khi cảnh sát Blaszkiewicz gọi cho mẹ tại cửa hàng, mẹ không tin. Mẹ
nghĩ ông ta đang nói về một Billy Marvin nào khác. Một thằng nhóc nào
khác trùng tên với con. Trên đường đến đồn cảnh sát, mẹ đã dừng lại nhà
mình. Mẹ tin rằng mẹ sẽ tìm thấy con đang ngủ trên giường. Nhưng mẹ vào
phòng và con không có trong đó. Giường con trống trơn. Rồi mẹ thấy mọi
việc thế này.”

Mẹ mở ví và lấy ra một tờ giấy kẻ. Tôi nhận ra nó từ sáng hôm trước,

chắc cả triệu năm trước. Có lẽ tôi đã để nó trên bàn trước khi chạy đến khu
mua sắm. Trên đó toàn là chữ CON QUỶ MẬP và CON QUỶ MẬP
KHỐN KIẾP viết nguệch ngoạc. Tôi còn không nhận ra đó là chữ của mình
nữa.

“Đây không phải là cuộc sống mẹ muốn cho chúng ta”, mẹ nói. “Mẹ ước

mẹ có nhiều tiền hơn. Mẹ ước mẹ có việc gì đó tốt hơn. Quỷ tha ma bắt, mẹ
ước bố con chưa từng rời bỏ chúng ta. Nhưng mẹ không than phiền gì,
Billy ạ, con biết vì sao không? Vì nhiều người còn gặp hoàn cảnh tệ hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.