PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 237

Đầu óc tôi không thể nhanh nhạy để kịp động não kế hoạch sơ cua nào.

“Mary hay đi đâu sau giờ ăn trưa?” Tôi hỏi.

“Mình không biết nữa”, Lynn nói.

“Chắc là học Hóa hữu cơ”, Mary từ Video City nói. “Trên tầng hai của

dãy lớp học.”

Giờ tôi không thể bỏ cuộc được, không thể sau khi đã đi một quãng xa

đến đây rồi. Tôi đi đến tường giậu, vạch lá và cành cây sang một bên rồi
trông thẳng vào khu trường học. Các nữ sinh đang từ nhà ăn đi ra, họ nói
cười và mang theo tập sách. Họ đi theo lối đi trải bê tông, đến cửa khu
phòng học.

Clark nhìn qua vai tôi. “Kìa”, nó nói, chỉ bằng cánh tay lành lặn. “Mày

thấy cô ấy không?”

Tôi đã trông thấy cô ấy.
Mary vừa đi ra khỏi nhà ăn, chuẩn bị đến khu phòng học trong khoảng

chưa đầy ba mươi giây. Không còn thời gian suy nghĩ hay đưa ra lựa chọn
khôn ngoan nào nữa. Nếu cô ấy đến được phòng học, coi như cô ấy biến
mất. Tôi lao về phía trước, ủi qua hàng giậu giống như nhân vật phim hoạt
hình, đẩy và mở lối đi xuyên qua mớ cây cối, rồi co giò chạy nhanh hết sức
có thể.

Ngay khi ra khỏi vườn tôi nhận ra tôi đã tính sai. Mary đã quá nửa đường

đến khu phòng học và tôi sẽ không thể nào bắt kịp cô ấy được. Tôi hét gọi
tên cô ấy và những gì tiếp theo dường như diễn ra theo chuyển động chậm.
Tất cả nữ sinh trong trường - chắc lúc đó ít nhất cũng có cả trăm cô - đều
dừng lại và quay sang nhìn tôi chằm chằm. Họ trố mắt, chỉ trỏ, miệng ai
cũng há to thành chữ O tròn vành vạnh.

Mary nghe tiếng tôi hét và quay lại. Ban đầu cô ấy có vẻ bối rối, nhưng

ngay khi tôi chạy đến thì khuôn mặt cô trắng bệch không còn hột máu. Cô
ấy ngượng chín mặt. Bỗng dưng tôi thấy mình giống như thằng ngốc. Tôi
đang nghĩ cái quái gì thế này? Tôi phải nói gì, ngay tại trường trước mặt
bao người?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.