PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 262

nhưng đám đông tụ lại nhiều quanh chiếc máy có trò Gauntlet, một trò chơi
cho phép đến bốn người chơi cùng lúc. Tôi cho rằng một đội chơi đã đạt
đến cấp độ vượt bậc nào đó, tôi lách qua đám đông để nhìn rõ hơn. Tôi vừa
đi qua một người cao lớn mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen.

“Xin lỗi”, tôi nói.

“Ừm”, Zelinsky chỉ ậm ừ.
Tôi nhìn lại lần nữa. Ông ấy mặc đồ đi làm thường ngày giống như ông

ấy vừa từ cửa tiệm đến thẳng đây. Trên mặt tôi chắc là hiện lên dòng chữ:
“Ông làm cái quái gì ở đây?” vì ông ấy chầm chậm lắc đầu: Ta thật sự
chẳng biết gì cả.

Trên màn hình máy của trò Gauntlet hiện dòng chữ KẾT THÚC và

người chơi quay mặt đón nhận những tràng vỗ tay. Mary Zelinsky đi cùng
với Lynn Scott, cô thu ngân ở Video City và Sharon Boyd, cô gái hồi đến
rạp phim Regal. Lúc đó, tôi nhận ra chỉ có họ là ba cô gái trong đám đông
con trai trong phòng tập. Sự tồn tại độc lẻ của họ dường như là một phép
màu.

Mary nhận ra tôi và vẫy tay. Bộ móng tay của cô ấy sơn những cầu vồng

số 0 và 1, cũng chính là những dòng nhị phân mà cô ấy đã sơn vào hôm
bọn tôi bắt đầu làm việc cùng nhau.

“Này Will.”
Cô ấy nhìn thật tuyệt, một Mary thon thả hơn, mảnh khảnh hơn như tôi

từng biết. Tóc cắt ngắn hơn với những phần nhuộm highlight vàng hoe, một
diện mạo mới mẻ cho mùa hè. Cô khoác áo blouse trắng, quần đùi kaki,
mang đôi giày Chuck Taylor màu hồng. Có lẽ Mary sẽ không làm người
mẫu đồ tắm được, nhưng quần áo thật vừa vặn với cô ấy, giờ thì cô ấy
chẳng còn gì để giấu giếm nữa.

“Mình nghĩ cậu sẽ không đến”, tôi nói.
“Bố mình định không cho đi đâu”, cô ấy nói, “nhưng rồi mình đe rằng sẽ

có thêm một đứa bé nữa.”

Alf há hốc mồm cho đến tận khi tôi giải thích đó là trò đùa thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.