PHÁO ĐÀI SỐ - Trang 122

đời. Mấy quyển sách hướng dẫn du lịch tạp nham của các anh thì thế nào
cũng được. Nhưng tờ Montreal Times không phải để cho thuê! Tôi từ chối!

- Tôi xin lỗi, thưa ngài. Tôi không dám coi thường…

- Đồ rác rưởi! Tôi hiểu lắm chứ! - Ông già hươ hươ bàn tay xương xẩu về
phía Becker, miệng nói oang oang - Anh không phải là người đầu tiên!
Moulin Rouge, bọn chúng cũng làm thế ở lâu đài Brown, cả Golfigno ở
Lagos cũng thế! Nhưng cái gì đã được đăng trên báo chí? Sự thật! Đó là
món Wellington kinh tởm tôi chưa bao giờ ăn. Đường hầm bẩn thỉu nhất
mà tôi được nhìn thấy! Và bãi biển đầy đá lởm chởm nhất mà tôi đã từng
bước chân tới! Bạn đọc của tôi không thể cần sự thật!

Các bệnh nhân ở các giường gần đó bắt đầu ngồi dậy để xem cái gì đang
diễn ra. Becker nhìn xung quanh sợ một cô y tá nào đó có thế xuất hiện.
Anh không hề muốn bị người ta tống cổ ra khỏi chỗ này chút nào.

Cloucharde tiếp tục la hét ầm ĩ.

- Điều tồi tệ nhất là nhân viên cảnh sát ở đây! Hắn bắt tôi trèo lên chiếc xe
máy của hắn! Anh nhìn xem tôi có còn ra người nữa không? - Ông ta cố giơ
bên cổ tay bị thương lên. - Bây giờ thì ai viết các bài cho tôi đây?

- Thưa ngài, tôi…

- Đi đây đi đó suốt 43 năm trời tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như bây
giờ! Nhìn chỗ quái quỷ này xem! Anh có biết là chuyên đề tôi phụ trách
rất…

- Thưa ông! - Becker giơ cả hai tay làm dấu tạm ngừng - Tôi không quan
tâm đến chuyên đề báo của ông; tôi là nhân viên Lãnh sự Canada. Tôi đến
đây để giúp ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.