Thay vào đó anh cúi thật thấp xuống. Ông già ngồi ghế bên cạnh có vẻ giận
dữ.
- Sao vậy? - Ông ta gầm gừ. Sau đó ông ta thì thầm, nửa châm biếm - Tôi
gọi bác sĩ nhé?
Becker ngước nhìn khuôn mặt đầy nốt ruồi của ông gia và đáp:
- Không, cảm ơn, tôi không sao.
Có vẻ càng giận dữ hơn ông ta nói: "Thế thì ngồi xuống! " Ai đó bên cạnh
ra hiệu phải im lặng. Ông già mím môi và nhìn thẳng về phía trước.
Becker nhắm nghiền mắt và cúi xuống thật thấp, phân vân không biết buổi
lễ sẽ kéo dài đến bao giờ. Becker, vốn là người theo đạo Tin Lành, luôn cho
rằng đặc điểm của đạo Thiên Chúa là dông dài và chậm chạp. Anh thầm
ước cho đó là sự thật, vì ngay sau khi buổi lễ này kết thúc, anh sẽ buộc phải
đứng dậy và theo mọi người ra ngoài. Mặc chiếc áo kaki sáng màu này hẳn
anh sẽ khó thoát khỏi tay tên sát thủ kia.
Becker biết anh không còn sự lựa chọn nào khác. Cách duy nhất bây giờ là
quỳ gối trên sàn nhà lạnh ngắt của thánh đường rộng lớn này. Cuối cùng
ông già nọ cũng chẳng buồn để ý đến anh nữa. Tất cả mọi người đều đã
đứng dậy và đang hát thánh ca. Becker vẫn quỳ gối. Chân anh bắt đầu tê
cứng như bị chuột rút. Chẳng có chỗ nào để duỗi chân ra cả. Hãy kiên
nhẫn, anh nghĩ. Hãy kiên nhẫn.
Anh nhắm mắt lại và thở thật sâu.
Chỉ vài phút sau, Becker cảm thấy có người đang đá mình. Anh nhìn lên.
Ông già nọ đang đứng đó, bên phải anh, tức tối, chờ anh tránh ra khỏi đãy
ghế.
Becker hoảng hồn. Ông ta muốn ra về? Mình sẽ phải đứng dậy!