PHÁO HIỆU ĐỎ - Trang 26

3

Masha đã yếu đi, nhưng cô không nhận thấy điều đó. Điều làm cô buồn

nhất là cô bị loại ra khỏi vòng chiến đấu đúng vào giây phút mà theo cô là
không hợp thời nhất. Cô cảm thấy có lỗi đối với Rumyantsev là người hiện
đang phải thay cô săn sóc thương binh. Vừa thở khò khè, đứt đoạn, vừa cố
nhỏm dậy và bực mình vì trạng thái yếu đuối của toàn thân, cô nói huyên
thiên không nghỉ. Cô nói chuyện với những người thương binh và an ủi họ.
Cô khuyên trung sĩ nên băng bó thế nào cho tốt và phải làm thế nào để
tránh gây ra sự đau đớn không cần thiết. Nhưng khi người khác yêu cầu cô
nằm yên thì cô không trả lời.

- Đối với mỗi người thì phải có cách xử lý riêng, anh hiểu chứ,

Rumyantsev?… Có thương binh thì thụ động, những người đó thì lập tức
mất tinh thần… Có thương binh thì kiên nghị, họ không cho làm gì với họ
cả… Có những người hay rên rỉ… có những người không rên rỉ… Và đối
với mọi người đều phải có cách xử lý riêng.

- Thế có những người không biết vâng lời không? – Rumyantsev hỏi.
- Có… những người hay luống cuống, – Masha nói.
Rumyantsev lấy những tấm ván tủ che cửa sổ lại và ra lệnh cho một

chiến sĩ lấy rơm rạ nhét vào những khe hở.

Trung sĩ đi từ người thương binh này đến người thương binh khác, theo

sau anh là một chiến sĩ cầm đèn pin soi.

- Một trăm gam, này ông bạn! Uống vào cho khỏe! – anh quỳ xuống,

chìa cái bình toong cứu thương đựng rượu vốt ca và nói. – Giá được thì tớ
cũng nốc hết, nhưng không được phép…

Ánh đèn pin chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn, hầu như không có lông

mày, với đôi mắt sâu thông minh. Cả người anh lấm đầy máu, thậm chí trên
mặt cũng vấy máu, vì anh đưa tay quệt mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.