PHÁO HIỆU ĐỎ - Trang 37

- Mà cũng có thể là ngày mai, tớ sẽ không còn nữa, – Dvoeglazov nói.
Bốn viên đạn ầm nổ vang rền rất gần. Những tia lửa lóe ra, sáng bừng

trong nháy mắt. Các chiến sĩ cảm thấy một luồng không khí giần giật tạt
qua mặt họ.

- Nó đang dò đấy, – Kochesov nhận xét.
- Các cậu đã nghe bản tin của Phòng thông tin rồi chứ? – Lugovykh hỏi.

– Đang phản công trên mặt trận của chúng ta.

- Quả thế, – Kochesov thốt lên.

- Đúng vậy, – Dvoeglazov xác nhận.
Anh gảy tàn thuốc và lại đặt vào miệng. Những đám khói tỏa ra, lơ lửng

vây quanh bộ mặt gầy với đôi mắt vui vẻ, linh hoạt của Dvoeglazov.

- Này, Kochesov, ở quê cậu thế nào, – Lugovykh hỏi, – có băng giá như

ở Nga không hở?

- Ở quê mình thì ít băng giá, – Kochesov trả lời. – Thế nhưng nóng thì

dữ lắm.

- Thế nghĩa là cậu, Lugovykh, có một quê hương riêng có băng giá, còn

Pavel thì có một quê hương riêng với khí hậu nóng gắt, – Dvoeglazov nói.
– Như thế là sai… Đối với quê hương, tổ quốc thì khí hậu không có tầm
quan trọng gì lắm.

- Sao thế? – Lugovykh hỏi.

- Đối với quê hương, tổ quốc thì Chính quyền Xô-viết mới có tầm quan

trọng cơ, – Dvoeglazov nói rõ thêm.

Những loạt đạn mới lại bùng nổ, và vôi trát tường từ trần nhà rơi xuống

người các chiến sĩ. Họ rụt cổ, lặng thinh lắng nghe.

- Tớ hiểu thế này, – Lugovykh trình bày lý lẽ, – quê hương, đó là gia

đình của tớ, nhà của tớ, làng của tớ…

- Thế toàn huyện thì sao? – Dvoeglazov hỏi.
- Cả huyện nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.