PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 67

đẹp, chúng tôi đã cố gắng để lúc ra đi trông cô cũng xinh đẹp như vậy. Yên
tâm, chúng tôi sẽ phá vụ án này vì cô.”

Bác sĩ pháp y chân chính đều rất tôn trọng người chết, khi phá án chúng tôi
buộc phải giải phẫu thi thể, nhưng sau đó cũng sẽ cẩn thân khâu lại. Có
người cứ mỗi lần giải phẫu đều cúi đầu trước người chết. Đây không phải
mê tín, cũng chẳng phải ra vẻ làm màu, mà đó là sự tôn trọng.

Bỗng nhiên ngoài cửa phòng giải phẫu có vài người tới, tiếng khóc thê
lương.

“Mọi người hãy nén đau thương. Chúng tôi sẽ bắt được hung thủ.” Anh
Tiêu an ủi người nhà nạn nhân.

Mẹ Lâm Kỳ dường như không nghe thấy lời an ủi của anh Tiêu, khóc lóc:
“Con ơi, cả nhà mình đều tự hào vì con, vì sao con lại ra đi sớm như vậy!
Con bảo chúng ta sống làm sao đây… ”

Anh Tiêu và tôi không thể chịu nổi không khí quá bi thương như vậy, bèn đi
ra khỏi phòng giải phẫu, tìm chỗ góc khuất hút thuốc, hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên, tôi dường như nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ, thanh âm này làm
da đầu tôi run bắn. Anh Tiêu cũng nghe thấy, vì vậy chúng tôi đi theo
hướng phát ra âm thanh ấy.

Không xa, dưới gốc cây sồi có một bóng đen cao gầy.

Anh Tiêu lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh là…?”

Người đó hoảng sợ, đưa tay dụi mắt, nói: “Tôi là tài xế đưa gia đình họ
đến.”

“Vậy anh ở đây…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.