PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 68

Lúc này chúng tôi đã đến gần bóng đen đó, thì ra đây là một người đàn ông,
da trắng trẻo, mũi cao thẳng, mi mắt cụp xuống, đầu lông mày có một nốt
ruồi đen làm cho anh ta có vẻ ngoài nhìn rất u buồn.

“Tôi và Lâm Kỳ lúc nhỏ thường chơi với nhau, giờ cô ấy chết tôi cũng đau
lòng.”

“À, vậy nên anh lái xe đưa gia đình cô ấy đến?”

“Đúng thế.”

“Người đã chết không để sống lại, đau buồn rồi sẽ qua thôi.” Tôi đưa một
điếu thuốc lên mời, hỏi: “Anh làm thuê ở Nam Giang à?”. Tôi liếc mắt tới
chiếc xe taxi cạnh đó.

“Đúng thế, sau khi nghe tin Lâm Kỳ xảy ra chuyện, tôi liền lái xe về quê để
đón cha mẹ cô ấy tới đây.”

“Haha, anh đúng là người có tâm, chắc quan hệ với Lâm Kỳ cũng rất tốt?”
Trong lời nói của anh Tiêu hình như ẩn chứa điều gì.

“Không… Không, chúng tôi chỉ là bạn học cấp 2, rất ít giao tiếp.” Người
đàn ông đó vội giải thích. “Lâm Kỳ tính cách hướng nội, không thích kết
bạn. Hai chúng tôi rất ít khi gặp mặt, mỗi lần gặp cũng chỉ là cô ấy gọi xe
của tôi để về nhà thôi.”

“Ừm, vậy là cô ấy không có ai thân quen?”

“Đúng, nghe nói cô ấy được một đại gia họ Tôn bao nuôi, ông ta không cho
cô ấy tiếp xúc với đàn ông. Cô ấy vốn là người hướng nội, cũng chẳng có
bạn nữ thân thiết. Cô ấy bị giết chắc chắn là do lão kia thuê người thực
hiện.”

“Haha, xem ra anh rất hiểu cô ấy nhỉ.” Anh Tiêu hỏi đầy ẩn ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.