PHẬT PHÁP CHO MỌI NGƯỜI - Trang 43

bạn bị nhiễm trùng, bạn có chỉ rùng vai rồi nói: "Ồ, đời là vậy mà. Có chân,
thì phải đau". Nếu thế, sự nhiễm trùng sẽ lan tràn cơ thể, làm chúng ta mất
mạng sống. Như thế thật vô lý. Con người sẽ biết cái đau đã báo hiệu một
bộ phận nào đó bị thương tổn, cần được chữa trị. Con người sẽ biết cái đau
là một vấn đề cần được giải quyết. Cũng thế, những đau khổ trong cuộc đời
có lẽ là dấu hiệu cảnh báo với chúng ta rằng cách chúng ta cảm nhận về của
cải vật chất, liên hệ tình cảm, tư duy, thân thể... không đúng.
Chúng ta bị lệ thuộc vào của cải vật chất, con người, tình cảm, thân thể.
Chúng ta tưởng chúng chính là ta, và bám víu vào chúng. Khi chúng bị hư
hoại, hay mất mát, chúng ta cảm thấy đau khổ. Chính sự bám víu này, cùng
với u mê, là nguyên do đưa đến sự sợ chết. Càng bám víu, ta càng sợ chết.
Ai biết buông xả - biết rằng không có gì thuộc về mình, biết rằng thân
chúng ta chỉ là một phương tiện - người ấy được giải thoát khỏi sự sợ hãi.
Thế nào là sự bám víu hay đồng hóa ta với điều gì đó? Bám víu có nghĩa là
chúng ta nghĩ rằng chúng ta cần có điều gì đó để hiện hữu. Đó là sự chấp
ngã. Nói cách khác là ta nghĩ, "Tôi là người quan trọng, nên tôi cần có
chiếc xe này. Chiếc xe này là của tôi, làm chủ chiếc xe này chứng tỏ là tôi
giàu có, thành công ở đời, chiếc xe này giúp tôi xác định bản ngã của
mình". Hay "Tôi cần người phụ nữ/người đàn ông này ở bên tôi. Không có
người đó, tôi sẽ không thể có hạnh phúc với ai khác. Nếu người đó bỏ tôi,
tôi sẽ chết mất, cuộc đời tôi sẽ mất hết ý nghĩa". Người ta còn bám víu vào
cả một tư duy nào đó. Thí dụ, trong văn hóa Mỹ, từ nhỏ người ta đã giáo
dục con cái là phải có thứ này, thứ kia mới là có một cuộc sống xứng đáng,
một cuộc sống thành công. Mẫu cuộc đời đó là sinh ra, lớn lên có một gia
đình hạnh phúc, sống trong những ngôi nhà gạch trắng, bao bọc bởi những
vòng rào bằng hoa, có những đứa con thành đạt. Ước vọng của mọi người
là làm sao để tậu được những căn nhà rộng lớn, có được hai chiếc xe, có
được căn nhà thứ hai, thứ ba ở những nơi nghỉ dưỡng (resort), và được hưu
trí sớm. Những ước vọng này đã được xã hội mớm cho họ, gầy mầm trong
họ, và khi họ không đạt được những điều này, họ trở nên rất khốn khổ. Họ
nghĩ là cuộc đời đã bạc đãi họ.
Đó là do chúng ta đã đồng hóa mình với ngoại vật. Ta đã tự vẽ ra mình, tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.