PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ TRANG NGHIÊM THANH TỊNH BÌNH ĐẲNG GIÁC KINH - Trang 120

120

無量壽經 - 漢字

&

越語

N

ẾU MUỐN PHẬT PHÁP HƯNG, DUY CHỈ CÓ TĂNG KHEN TĂNG!

h

ướng là gì? Phật nói cho chúng ta biết,

đem công đức một đời tu học của chính

mình, cái gì cũng không cầu, chỉ cầu vãng sanh thế giới tây phương Cực Lạc,
thân c

ận A Mi Đà Phật, như vậy gọi là hồi hướng.

33. Ngài giáo hu

ấn đệ tử. Pháp sư Ấn Hàm trụ trì của chùa Thiên Phật trước khi xuất

gia t

ừng là một người thân mang bệnh tật, mất hết lòng tin đối với cuộc sống. Năm

1982,

Pháp sư lại bị xuất huyết não. Đến năm 1989, bệnh tình của Pháp sư không

nh

ững không thuyên giảm, ngược lại còn nghiêm trọng hơn. Vào lúc này, có người

t

ặng Pháp sư một quyển “A Mi Đà Kinh giải thích bạch thoại” và một quyển sách

nh

ỏ “Thiện Tài Đồng Tử 53 tham”. Trước đó, Ngài chịu ảnh hưởng của thuyết vô

th

ần, cái gì cũng không tin, cũng chưa từng đến mộ bái tế tổ tiên, càng không tới chùa

th

ắp nhang lạy Phật. Khi đọc “A Mi Đà Kinh giải thích bạch thoại” đến trang thứ 17

thì Pháp sư bắt đầu tin thật sự có thế giới Cực Lạc, thế nên Pháp sư hạ quyết tâm phải
h

ọc Phật cầu sanh Cực Lạc. Pháp sư có đứa em gái ruột vào năm 1985 đã đến chùa

Ph

ật Lai dưới tòa của lão Hòa thượng Hải Hiền thế độ làm Ni. Pháp sư Ấn Hàm xin

v

ị Ni đó nói tình trạng của bản thân với lão Hòa thượng. Ngài rất dứt khoát đồng ý

nh

ận Pháp sư làm đệ tử. Pháp sư thật thà mà nói với Ngài: “Con không có tiền, cũng

không th

ể làm việc, chỉ có thể tự mang theo một ít lương thực”. Qua mùa xuân năm

1990, người nhà đưa Pháp sư đến chùa Phật Lai, trong xe đem theo 400 cân lúa mì
và 100 cân ngô.

Pháp sư quy y Tam Bảo, chẳng bao lâu thì thế độ xuất gia. Tuy rằng

Pháp sư Ấn Hàm tự đem theo một ít lương thực, nhưng mà mỗi khi đến lúc ăn cơm,

Pháp sư vẫn cảm thấy bất an. Pháp sư liền nói với Ngài: “Chén cơm này con không
th

ể ăn, con muốn về nhà!”. Ngài an ủi rằng: “Đã đến đây rồi, thì đừng về nữa!”. Bèn

nói v

ới Pháp sư:

“Trong lúc nửa đêm không có người, con có thể một mình đi ra

chánh điện lạy Phật, cầu sám hối, phát đại nguyện. Nếu nguyện lực của con lớn

hơn nghiệp lực thì tự nhiên có thể thay đổi vận mệnh!”. Pháp sư Ấn Hàm nghe
l

ời của sư phụ, mỗi đêm trước 12 giờ, Pháp sư một mình ra chánh điện lạy Phật sám

h

ối. Pháp sư quỳ trước tượng Phật Bồ-tát nói hết tất cả những ác nghiệp mà bản thân

đã tạo, sám hối từ tận đáy lòng, thường khóc rưng rức, phát nguyện đời này tuyệt đối
không hoàn t

ục, thời thời khắc khắc phải làm hình tượng tiêu chuẩn của người xuất

gia, c

ả đời vì Phật vinh quang, tuyệt đối không để nhà Phật mất mặt, nguyện vì

chúng sanh c

ống hiến tất cả, “chỉ lo cày ruộng, không hỏi thu hoạch”.

Sau khi Pháp

sư Ấn Chí xuất gia ở chùa Phật Lai, lão Hòa thượng nói với Pháp

sư: “

Ở đây chúng ta chuyên tu niệm Phật, không làm kinh sám Phật sự. Chẳng

thà không có chùa, không th

ể không có đạo! Chẳng thà không có người, không

th

ể không có pháp!”. Khi mới bắt đầu ở Đạo tràng, Pháp sư Ấn Chí cảm thấy rất

m

ới lạ, vì vậy tu học rất tinh tấn; nhưng thời gian lâu rồi thì cảm thấy đơn điệu nhàm

chán nên Pháp sư muốn ra ngoài chuyển đổi, muốn tìm một con đường tắt khác. Ngài

nhìn ra suy nghĩ của Pháp sư, nói với Pháp sư:

“Tìm nam chạy bắc, không bằng

gi

ữ ngôi chùa nhỏ!”. Nhưng Pháp sư Ấn Chí nghe không vào tai những lời của sư

ph

ụ, thế là Ngài rời khỏi sư phụ, đến các tự viện khác tham học. Trải qua khoảng 6

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.