KINH VÔ LƯỢNG THỌ - ÂM HÁN VIỆT & CHỮ HÁN
123
N
ẾU MUỐN PHẬT PHÁP HƯNG, DUY CHỈ CÓ TĂNG KHEN TĂNG!
lúc
nào cũng vẫn đang niệm Phật. Khi làm việc ta không làm lỡ việc niệm Phật!”.
Ngài
thường nói với Pháp sư Ấn Vinh:
“Đừng nhìn ta đang làm việc, ta lúc nào
cũng đang niệm Phật trong tâm đó!”. Ngài lúc nào cũng vậy, để mọi người đi niệm
Ph
ật mà chính Ngài thì đi làm việc.
Vào m
ột ngày mùa hè năm 2010, chùa Phật Lai đang làm pháp hội Trung
Phong Tam Th
ời Hệ Niệm, đột nhiên bị cúp điện. Một số cư sĩ chịu không được sự
oi b
ức trong Niệm Phật Đường nên đã lui ra hóng gió thì nhìn thấy trên vai Ngài đeo
cái túi d
ụng cụ, khiêng một cái thang dài từ tháp chùa đi đến. Ngài để cái thang tựa
vào tường, leo lên trên, lấy dụng cụ ra bắt đầu làm việc, sau một lúc thì thật sự đã sửa
điện xong rồi. Vào lúc Ngài khiêng cái thang chuẩn bị về tháp chùa, các cư sĩ tới
mu
ốn giúp đỡ, Ngài xua tay, cười tít mắt nói: “Quý vị tiếp tục niệm Phật đi! Tôi ở đó
không nghe th
ấy tiếng niệm Phật thì biết dây điện lại hư rồi!”.
Ngài
đặc biệt quan tâm đến đệ tử, Ngài rất xem trọng công phu sáng tối, hầu
như mỗi ngày Ngài đều cố ý hay vô ý mà hỏi Pháp sư Ấn Vinh hai lần:
“Công phu
chưa?”. Câu nói bình thường này vẫn luôn khích lệ Pháp sư Ấn Vinh dũng mãnh tinh
t
ấn. Sau này, mỗi khi Pháp sư muốn giải đãi thì hình như nghe được tiếng sư phụ
đang hỏi: “Công phu chưa?”
.
Hôm
đó là ngày lễ của Phật giáo, một vị nữ cư sĩ đến tự viện cứ quấn lấy một
v
ị Pháp sư không ngừng nói thị phi của nhà cô ấy; vì thời gian nói khá lâu, khiến
Pháp sư không nhẫn nại được nên đã giận dữ mà chống lại lời nói của cô ấy. Sau này,
Ngài m
ột mình đi đến phòng của Pháp sư, nói với Pháp sư:
“Nói chuyện với người
khác không được nổi giận, thái độ phải ôn hòa. Lần này con nổi giận như vậy,
l
ần sau người ta có chuyện cũng không dám nói với con nữa, thì con mất đi cơ
h
ội độ chúng sanh rồi, thậm chí sẽ đoạn Pháp Thân Huệ Mạng của họ. Khi con
lâm m
ạng chung thời cũng sẽ chướng ngại con, không thể không chú ý được!”.
M
ột buổi chập tối mùa hè năm 2009, thời tiết rất nóng nực, Ngài và mấy vị
Pháp sư trong sân ngồi dưới đất hóng gió. Ngài nói rằng:
“Người xuất gia không
xem tr
ọng ăn, mặc, không được phan duyên, không nên hy vọng người khác
cúng dường cho con.
Người khác cúng dường cho con, con cũng không thể nói
không c
ần, con nhận rồi thì bỏ vào thùng công đức hoặc là in ấn kinh sách đều
được, cho dù thế nào cũng không được dùng để chính mình hưởng thụ. Quần áo
c
ủa mùa hè có thể che thân thì được, mùa đông mặc không để lạnh là được. Ăn
cơm, cho dù cơm gì ăn đỡ đói thì được rồi. Ăn được ngon, mặc được đẹp, thì con
không mu
ốn đi Tây Phương nữa rồi!”. Ngài lại nói tiếp: “Việc gì cũng không nên
c
ầu người, việc gì cũng tự mình làm, con không nghe người khác thường nói
‘người đến vô cầu phẩm tự cao’ sao? Không thể kết oán thù với bất cứ người
nào, k
ết oán thù chính là chúng ta có Ngã chấp. Tất cả mọi việc trên đời này
không ph
ải là thật, tranh đông giành tây, quay đầu lại chỉ là công dã tràng, tranh