32
無量壽經 - 漢字
&
越語
N
ẾU MUỐN PHẬT PHÁP HƯNG, DUY CHỈ CÓ TĂNG KHEN TĂNG!
Gương sáng cũng không đài. Bổn Lai không một vật. Chỗ nào dính bụi dơ?”. Bài
k
ệ vừa viết xong thì mọi người đều kinh ngạc: “Lạ thay, người đen đủi quê mùa như
th
ế, lại không biết chữ mà sao làm kệ lại xuất thần như vậy? Chúng ta chẳng nên xét
người bằng diện mạo bề ngoài, bấy lâu nay chúng ta không biết nên đã xem thường,
khinh r
ẻ, sai bảo vị nhục thân Bồ-tát này làm việc nặng nhọc!”. Ngũ tổ thấy bài kệ
ấy, biết là của Huệ Năng làm. Ngũ tổ biết có kẻ sẽ làm hại Huệ Năng nên lấy gót giầy
chà xát xóa bài k
ệ ấy đi trước mặt đại chúng và nói: “Bài kệ này chưa thấy Tánh!”.
M
ọi người đều cho là đúng như vậy nên quay về, không còn ai nghĩ tới bài kệ ấy nữa.
Ngày hôm sau, Ngũ tổ đến nhà bếp, thấy Huệ Năng mang gạch đá nặng trên lưng mà
giã g
ạo, Tổ nói:
“Con vì cầu Đạo vì Phật Pháp mà quên thân mình. Phải đến mức
như thế sao!”. Tổ hỏi: “Gạo trắng chưa?”. Huệ Năng đáp: “Thưa Hòa thượng, gạo
đã trắng từ lâu, chỉ còn thiếu giần sàng”. Ngũ tổ gõ gậy lên đầu cối giã gạo 3 lần rồi
b
ỏ đi. Đến canh ba (12 giờ đêm), Ngài vào thất của Ngũ tổ, Ngũ tổ lấy áo Ca-Sa ra,
bi
ến hiện che kín thất lại rồi giảng đại ý Kinh Kim Cang cho Ngài nghe. Khi Ngũ tổ
gi
ảng tới câu: “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” thì ngài Đại Triệt Đại Ngộ Minh Tâm
Ki
ến Tánh, nói ra 5 câu (5 câu này Ân sư Thích Tịnh Không thường xuyên giảng
gi
ải) trình lên Ngũ tổ như sau:
Ngũ tổ nói: “Nếu biết bổn tâm thấy Tự Tánh tức gọi là Trượng phu, là Phật, là thầy
c
ủa cõi người và cõi trời”. Ngũ tổ trao y bát cho Ngài và nói: “Con làm Tổ sư thứ 6
k
ể từ lúc này, hãy gìn gi
ữ và nhớ lấy Đạo tâm của mình, quảng độ chúng sanh và
lưu truyền Chánh Pháp cho đời sau đừng để đoạn tuyệt!”. Lúc này, Ngài 24 tuổi. Sau
đó, Ngũ tổ nói kệ: “Hữu tình được gieo giống. Nhân gieo quả ắt sanh! Vô tình không
có gi
ống. Vô tánh cũng không sanh!”. Ngũ tổ dặn: “Xưa kia chư Phật chỉ truyền cái
B
ổn Lai là cội gốc của các pháp; y bát là cái mối để người đời tranh giành, truyền đến
con thì
đừng truyền nữa! Giờ con mau rời khỏi nơi này kẻo có kẻ làm hại con!”.
Trong
đêm tối lại không thuộc đường đi nên Ngài hỏi Ngũ tổ: “Con nên đi đến xứ
nào?
Đêm tối thế này con không thông thuộc đường đi quanh đây, làm sao con ra
kh
ỏi nơi này mà đi?”. Ngũ tổ nói: “Không lo, để ta dẫn con đi; khi gặp Hoài (huyện
Hoài) nên
ở lại, gặp Hội (huyện Tứ Hội) phải ẩn nương nơi đó”. Ngũ tổ dẫn Ngài đi
đến chỗ neo thuyền và bảo Ngài lên thuyền, tổ đích thân chèo thuyền đưa Ngài đến
tr
ạm Cửu Giang. Thuyền đi một đoạn thì Ngài nói với Tổ:
“Khi mê thầy độ, ngộ rồi
“Đâu ngờ Tự Tánh vốn tự thanh tịnh!
Đâu ngờ Tự Tánh vốn chẳng sanh diệt!
Đâu ngờ Tự Tánh vốn tự đầy đủ!
Đâu ngờ Tự Tánh vốn chẳng lay động!
Đâu ngờ Tự Tánh sanh ra vạn pháp!”