KINH VÔ LƯỢNG THỌ - ÂM HÁN VIỆT & CHỮ HÁN
33
N
ẾU MUỐN PHẬT PHÁP HƯNG, DUY CHỈ CÓ TĂNG KHEN TĂNG!
con t
ự độ. Thầy để con chèo thuyền!”. Trước khi từ biệt, Ngũ tổ nói: “Từ nay về
sau, Ph
ật pháp do con hoằng dương quảng đại; con đi rồi, 3 năm sau ta sẽ thị tịch;
con hãy g
ắng sức đi về phương nam nhưng chẳng nên vội thuyết pháp vì Phật pháp
khó m
ở bày, ph
ải tùy duyên, hãy nhớ lấy”. Ngũ tổ trở về, mấy ngày sau không ra
gi
ảng đường, đại chúng thắc mắc bèn đến thăm và nói: “Hòa thượng có bệnh hay sao
mà không th
ấy ra giảng đường?”. Ngũ tổ nói: “Ta chẳng có bệnh chi nhưng y bát đã
truy
ền về phương nam. Ta đã truyền y bát và tâm pháp cho Huệ Năng rồi!”. Đại
chúng h
ết sức kích động, liền cho rằng Huệ Năng dùng tà thuật cướp y bát của Ngũ
t
ổ nên đuổi theo Ngài lấy lại, chỉ có một vị Tăng tên là Huệ Minh lúc chưa xuất gia
làm ch
ức Tứ phẩm tướng quân đuổi kịp. Vừa trông thấy có người đuổi tới gần, Huệ
Năng để y bát trên một tảng đá rồi nói: “Y bát này là vật làm tin, có thể dùng sức mà
tranh giành
được sao?”. Nói rồi, Ngài ẩn mình trong đám cỏ tranh gần đấy, Huệ Minh
v
ừa thoáng thấy bóng Ngài thì vội vàng chạy đến, thấy áo Ca-Sa và bình bát ở trên
t
ảng đá mà chẳng thấy người đâu. Huệ Minh mừng rỡ tới lấy y bát nhưng cố sức cũng
không có cách nào nh
ấc lên được. Huệ Minh biết rằng Huệ Năng đã đắc Đạo, có thần
H
ộ Pháp canh giữ y bát, nên nói lớn rằng: “Hành giả! Hành giả! Tôi vì Pháp mà đến
đây chứ chẳng phải vì tranh y bát đâu. Xin hành giả từ bi thương xót!”. Nghe vậy,
Hu
ệ Năng bước ra khỏi đám cỏ tranh, đến ngồi trên tảng đá; Huệ Minh liền làm lễ rồi
nói:
“Mong ơn hành giả nói pháp cho tôi nghe!”. Ngài nói: “Ông vì cầu pháp mà đến
đây thì ph
ải dứt hết duyên trần, chớ khởi một niệm tưởng, tôi sẽ nói rõ Phật pháp
cho ông
nghe”. Im lặng một lúc, Ngài đợi Huệ Minh thực hành điều vừa nói rồi mới
b
ảo: “Ông không nghĩ điều thiện, không nghĩ điều ác, chính trong thời gian đó, cái
ấy, tức là thấy rõ bổn lai diện mục (mặt mũi xưa nay vốn có) của Thượng tọa Huệ
Minh
”. Huệ Minh vừa nghe xong liền khai ngộ, lại hỏi: “Ngoài các lời nói và ý chỉ
m
ật nhiệm do Tổ truyền xuống từ xưa tới nay thì còn có ý chỉ mật nhiệm nào nữa
không?
”. Ngài nói: “Chỗ tôi nói với ông đó chẳng phải là mật nhiệm; nếu ông trở vào
trong quán chi
ếu tức hồi quang phản chiếu thì thấy chỗ mật nhiệm ở nơi ông!”. Huệ
Minh nói: “Tôi tuy ở tại Huỳnh Mai với Ngũ tổ đã lâu nhưng chưa hề biết được cái
b
ổn lai diện mục của mình. Nay nhờ sự chỉ dạy của hành giả nên đã sáng tỏ, như
người uống nước nóng lạnh tự mình hay biết. Hành giả nay tức là thầy của Huệ Minh
v
ậy!”. Ngài nói: “T
ôi cùng ông đồng thờ một thầy là đức Huỳnh Mai Ngũ tổ; ông
hãy gi
ữ gìn và nhớ lấy Đạo tâm của mình!”. Huệ Minh nói: “Từ nay về sau Huệ
Minh này ph
ải đi xứ nào, xin hành giả chỉ bảo cho”. Ngài đáp: “Ông đến Viên Châu
nên ng
ừng lại, gặp núi Mông Sơn phải ở đó”. Thầy Huệ Minh vui mừng phấn khởi,
li
ền làm lễ rồi từ giã trở lui, xuống tới chân núi bảo đại chúng đang đuổi theo: “Tôi
ki
ếm cùng khắp các đường trên núi mà chẳng có dấu vết gì cả, chúng ta đi đường
khác mà ki
ếm!”. Mọi người đều kéo nhau theo đường khác tìm kiếm. Ngài đi đến
thôn Tào H
ầu thuộc tỉnh Thiều Châu gặp được bà Tỳ-kheo-ni Vô Tận Tạng, bà
chuyên th
ọ trì đọc tụng Kinh Niết Bàn mà nhiều chỗ không hiểu. Ngài nghe Bà đọc
kinh qua m
ột lần liền hiểu hết diệu nghĩa của kinh. Bà cầm kinh hỏi chữ, Ngài nói:
“Hỏi nghĩa thì được chứ hỏi chữ thì chẳng biết”. Bà nói: “Chữ còn chẳng biết thì làm