PHẾ ĐÔ - Trang 215

lương tâm chứ, quê hương Đồng Quan của anh chẳng phải hết người này
đến người kia đến đó sao? Nào du lịch, nào khám bệnh, nào buôn bán, nào
kiện cáo, ai đến chẳng ở chẳng ăn ở đây! Co ai không đối xử tử tế đâu nào.
Ông cậu và con rể dì anh, hễ mở miệng vay tiền là hai ba nghìn, em đưa
cho tiền chẵn rồi, lại còn cho thêm tiền lẻ. Em cũng biết đấy là chuyện đánh
chó trong bị, đã đi là mất, song em đã bao giờ nói một chữ không chưa?
Hiện giờ thanh niên ở Tây Kinh tìm đối tượng, tại sao con gái không tìm
con trai nhà quê chính là ngại sau khi cưới phiền nhiễu về chuyện này.
Trang Chi Điệp xua tay nói:
- Em đừng nói nữa được không nào? Mấy hôm nay anh đang buồn
chán.
Nói xong gắng gượng đứng lên khỏi xa lông, chống gậy lọ mọ đi vào
buồng ngủ. Trang Chi Điệp bực tức bỏ đi rồi, Ngưu Nguyệt Thanh cũng hết
giận. Nghĩ một lát rồi bảo Liễu Nguyệt pha một cốc nước mơ chua, hất hàm
ra hiệu bưng vào phòng ngủ. Liễu Nguyệt bưng cốc mơ chua đang định đi,
thì chị giằng lấy tự bưng vào. Liễu Nguyệt đứng nhìn ở cửa buồng nói:
- Chị cả ơi, việc gì chị phải khổ thế!
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Em bảo chị hèn chứ gì? Đàn bà ấy mà, có chạy nữa thì gặp ở phía
trước, vẫn chẳng phải là đàn ông hay sao?
Liễu Nguyệt đáp:
- Chị làm thế sẽ càng quen thói xấu của thầy giáo Điệp. Thầy giáo
không chịu uống đâu.
Nhưng Trang Chi Điệp đã uống cốc nước mơ chua, nói:
- Anh nghe em nói một câu hay quá mới uống đấy.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Em nói câu gì nào?
Trang Chi Điệp liền buồn nản tới mức không nói lại nữa.
Liễu Nguyệt nói:
- Em biết rồi, chị bảo đàn bà có chạy nữa thì gặp ở phía trước vẫn là
đàn ông. Thầy giáo Điệp thích chị s những lời có thể đưa vào sách. Từ nay
trở đi, nếu chị mắng anh thì cứ dùng thành ngữ mà mắng, thầy giáo sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.