PHẾ ĐÔ - Trang 216

chẳng bao giờ bực tức nữa.
Chị Lưu đưa sữa ngày nào cũng dắt con bò đến khu nhà hội văn học nghệ
thuật, đã hơn mười ngày không thấy Trang Chi Điệp, qua hỏi thăm mới biết
là đi họp. Hiện giờ bị trẹo chân đang ở bên Song Nhân Phủ. Lần sâu vào
thành phố, chị Lưu đã có ý định đi vòng hai phố lớn đưa sữa sang bên này,
khi đến còn đem theo một quả bí đỏ to, bảo đắp cùi bí đỏ vào chỗ ngã đau
sẽ khỏi. Ngưu Nguyệt Thanh rất cám ơn lòng tốt của chị Lưu, định trả tiền
chị, chị Lưu cứ khăng khăng không nhận. Trước cổng đang có một chiếc xe
đẩy bàn đậu phụ đi ngang qua, liền định mua một túi tặng chị. Chị Lưu
ngăn lại bảo:
- Tôi không ăn được đậu phụ ở thành phố các chị đâu, ăn vào là buồn
nôn.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Chị Lưu ăn đậu phụ bị dị ứng à?
Chị Lưu đáp:
- Đậu phụ ở thành phố tra nước thạch cao uống không ngon bằng đậu
phụ ở quê nhà tra nước tương. Tôi lại nghe người ta bảo những hộ cá thể
bán đậu phụ hiện nay, thạch cao mà họ tra vào đậu phụ đều là loại thạch
cao nhặt của bệnh nhân vứt ngoài tường sau bệnh viện khoa xương đem về
dùng.
Trang Chi Điệp cười ha ha nói:
- Nói như vậy thì thạch cao ở chân tôi đây, sau này còn giữ lại dùng
được đấy nhỉ!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Chị Lưu nói như vậy là cố tình kiếm cớ không nhận quà của tôi đấy
mà. Song tôi và anh Điệp biết cảm ơn chị như thế nào đây?
Chị Lưu nói:
- Ối chà, tôi có cần gì cám ơn đâu cơ chứ? Một người nhà quê được
làm quen với anh chị cũng là tạo hoá rồi. Ngày hôm nọ vào thành, đại lộ
Đông giới nghiêm xe công an rú còi inh ỏi, bảo là có quan lớn gì đó ở Bắc
kinh đến thăm, xe con của quan lớn chưa đi qua, không ai được đi ngang
qua đường cái. Tôi dắt bò đi qua, một anh công an mặt rỗ quát "Người còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.