PHẾ ĐÔ - Trang 223

- Từ sau khi em đến, ai cũng bảo cô hầu gái đời Đường này giống em.
Cô hầu này dường như có hồn người thật, hễ anh bước vào đây đọc sách
hay viết sách, liền cảm thấy cô ấy đang nhìn mình, hôm nay lại ngồi một
hầu gái đời Đường sống, thì anh còn nhập cuộc vào văn chương làm sao
được!
Liễu Nguyệt hỏi:
- Em giống cô hầu đời Đường này thật sao?
Trang Chi Điệp nói:
- Cô ấy so với em, chỉ thiếu một mụn ruồi ở giữa lông mày.
Liễu Nguyệt liền đưa tay sờ mụn ruồi ở giữa lông mày, song không sờ thấy,
bèn hỏi:
- Nốt ruồi này xấu phải không?
Trang Chi Điệp đáp:
- Đó là nốt ruồi của người đẹp.
Liễu Nguyệt cười hơ hớ thành tiếng, vội vàng nhún vai, thu mồm lại, cặp
mắt long lanh, nói:
- vậy thì cánh tay em còn có một nốt nữa!
Trang Chi Điệp bất giác nhớ tới hai nốt ruồi trên người Đường Uyển Nhi
bỗng dưng xao xuyến.
Liễu Nguyệt nói xong bèn vén tay áo lên. Cô mặc chiếc áo lụa mỏng, ống
tay vén rộng, vén một cái lên tận vai, một cái ngó sen bằng thịt hoàn chỉnh
trắng nõn hiện ra trước mắt Trang Chi Điệp, hơn nữa lại giơ lên cho xem
nốt ruồi ở sau khuỷu tay. Trang Chi Điệp cũng nhìn rõ những sợi lông tơ ở
nách. Thế là anh cầm luôn ngó sen trắng, thốt lên:
- Liễu Nguyệt, cánh tay em đẹp quá!
Rồi ghé sát mặt vào, hôn lấy hôn để. Ngoài cửa sổ đang rộ lên tiếng reo hò
của đám trẻ con, một chiếc diều lắc la lắc lư rồi cất lên trong ngõ phố. Khi
Ngưu Nguyệt Thanh nhìn thấy Liễu Nguyệt ôm bó cỏ non cho bò, thì nó
xúc động cứ nhìn Liễu Nguyệt chằm chắm. Trong ý thức của con bò, cô bé
này dường như đã quen biết, thậm chí cũng loáng thoáng có phần nào quen
quen cái ngõ Song Nhân Phủ này. Nó nghĩ kỹ mấy đêm liền, mới nhớ ra
trong cuộc làm bò ở một kiếp khác của nó, nó là một trong mười ba con bò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.