PHẾ ĐÔ - Trang 226

vật cũng tương ứng cùng trời đất. Người và mọi động vật đều bình đẳng,
mà hiện giờ con người giống như con muỗi, con chuột ở chỗ là một trong
những chủng tộc sinh đẻ nhiều nhất. Điều họ khác với các động vật khác, là
xây dựng nên thành phố này mà thôi. Điều đáng buồn là chính vì xây dựng
nên thành phố, mà thành phố lại đã làm thoái hoá chủng tộc của họ, lòng dạ
trở nên tự tư, thái độ hẹp hòi, móng tay mềm yếu, chỉ móc được cái ráy tai,
ruột cũng ngắn đi, chỉ là một đoạn ruột thừa không tác dụng. Họ coi thường
các động vật khác một cách cao quý, nhưng đâu có biết, các động vật sống
trên rừng đang ngấm ngầm chăm chú theo dõi tai hoạ cuối cùng chẳng bao
lâu sẽ đến với họ! Trong một loại cảm giác của bò, thường dự cảm thành
phố này có ngày sẽ hoàn toàn tiêu vong, bởi vì trong lúc đêm lặng, nó phát
hiện thành phố này đang sụt lở, là do hàng ngày thành phố hút lên hàng loạt
nước ngầm, hoặc do người và nhà cửa mỗi ngày một nhiều đã đè nặng lên
vỏ trái đất. Nhưng con người không hê biết gì, cứ tiếp tục chất đống xi
măng bê tông trên mặt đất, cứ tiếp tục hút nước ngầm, vậy thì dã làm cho
địa lý có tám con sông chảy quanh Tây Kinh mà gật gù đắc ý, hiện tại
chẳng phải đã có mấy con đã khô kiệt đó sao? Vậy thì cái tháp Đại Yên
biểu tượng của thành phố này chẳng phải đã nghiêng tới mức sắp đổ đó
sao? Đến ngày đó, cả thành phố lún xuống, nước sông Hoàng dồn về, có lẽ
sẽ biến nơi đây thành một đầm nước, hoặc không có nước, cỏ khao sẽ mọc
đầy khắp nơi. Lúc đó con người mới thật sự nhận ra sai lầm của mình, biết
được sai trái tội lỗi của mình rồi, thì cũng đã thành con cá, con ba ba trong
đầm nước, cũng đã trở thành con bò, con dê con lớn con chó nhai gậm cỏ
khao, vậy thì sẽ rõ, trên thế giới này tính hoang dã đồng nhất với đất trời
biết chừng nào, làm thế nào để sinh tồn bằng một phương thức khác.
Con bò nghĩ đến đây chỉ cảm thấy đau đầu nhức nhối. Tuy nó thủng thỉnh
đi trên đường phố, cho mình là một triết gia với một cảm giác tốt, nhưng nó
buồn tủi, linh tính ông trời ban cho không được bao nhiêu, tư tưởng tình
cảm quá hỗn tạp lung tung, hễ suy nghĩ lâu là đau đầu, thậm chí cũng
thường thường linh hồn bay ra khỏi xác tạo ra ảo giác, trong tiềm thức là
đang kéo một cái cày, cái cày chìa vôi cùn của thời Tây Hán hoặc la của
những năm Khai Nguyên, liền bị vây hãm trong những chiếc xe con như bọ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.