PHẾ ĐÔ - Trang 285

anh ấy cứ ngồi lì trong phòng sách hàng buổi.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Viết mà, đương nhiên là viết. Anh ấy đâu có mệt? Càng viết càng
hăng hái!
Nói rồi khóc bù lu bù loa. Trang Chi Điệp điên tiết bỏ cả cơm nằm vật
xuống ghế xa lông. Liễu Nguyệt bưng bát cơm vào buồng ngủ kéo Ngưu
Nguyệt Thanh, Ngưu Nguyệt Thanh không ăn, lại đến kéo Trang Chi Điệp,
Trang Chi Điệp nghĩ, chắc chắn Liễu Nguyệt tiết lộ điều gì, liền quat tướng
lên:
- Không ăn! Tức no bụng lên rồi, cô đi mà ăn một mình đi!
Liễu Nguyệt nghẹn ứ cổ cũng vào buồng bà ngồi sụt sịt.
Như vậy là cả buổi chiều và buổi tối, người già người trẻ trong gia đình
không ai nói chuyện với ai. Hôm sau thức dậy, Trang Chi Điệp nhớ tới đi
đến chỗ Lan, liền vào phòng sách lấy bức thư kia, song tìm mãi không thấy
bèn ra hỏi Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt bảo không biết. Ngưu Nguyệt Thanh
đầu tóc rối tung từ buồng ngủ bước ra, cười nhạt bảo:
- Cả đêm nghĩ xong rồi chứ?
Trang Chi Điệp nói:
- Nghĩ rồi, nghĩ tức cả đêm thì có!
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Đương nhiên hận tôi, anh A Hiền ạ!
Liễu Nguyệt hỏi:
- A Hiền, A Hiền là ai cơ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Thầy giáo của em có nhiều bút danh, em không biết à? Ngoài bút
danh còn có người đặt tên cho thầy giáo em nữa đấy. A Hiền nghe mới
ngọt ngào làm sao!
Liễu Nguyệt liền bảo:
- Thầy giáo Điệp, thầy giáo còn có tên này nữa sao?
Trang Chi Điệp nghe nói vậy, biết rõ bức thư kia đang ở trong tay Ngưu
Nguyệt Thanh, đã biết tại sao sinh sự, liền bình tĩnh lại, song đã mượn gió
bẻ măng, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.