PHẾ ĐÔ - Trang 303

hết, váy áo ướt dính vào người, mỏng và sáng như giấy đủ để nói cho Trang
Chi Điệp biết tấm thân kia đang phập phồng, phập phồng. Trong khi Trang
Chi Điệp nhìn mình, vợ Uông Hy Miên kéo kéo váy áo ướt dính trên người,
nét mặt thèn thẹn ửng đỏ, sau đó ngồi dịch sát vào chỗ có ánh nến. Trang
Chi Điệp chuyển sang chuyện khác, anh hỏi:
- Em vừa nói em đến chỗ mẹ của Mạnh Tẫn. Cuộc sống của chị ấy thế
nào? Mâ y năm nay tôi không gặp chị ấy?
Vợ Uông Hy Miên đáp:
- Đàn bà không có đàn ông là con cua không có càng. Mạnh Tẫn lại
đã lớn, nghịch ngợm lắm, giống y hệt Mạnh Vân Phòng. Mấy hôm trước
em gặp chị ấy trên phố, trông tiều tuỵ đáng thương lắm, hễ nói chuyện là
khóc lóc. Em hỏi sao mấy năm rồi chị không tìm một người? Chị ấy lại
khóc, bảo đàn bà góa bốn mươi tuổi, còn đi đâu tìm được đàn ông nữa, tuổi
trẻ còn khó nữa là đã luống tuổi lại có con, một cháu Mạnh Tẫn còn quản
chẳng nổi, thêm một đứa nữa, không hợp nhau, thân chẳng được, chửi
chẳng được, càng thêm chuyện rắc rối với Mạnh Tẫn. Em đồng ý tìm giúp
chị ấy một người, vừa may về nhà dò hỏi, ở cạnh nhà em có một người họ
hàng, là kỹ sư, vợ mới chết năm kia, con cái đều công tác ở xa, há chẳng
thich hợp hay sao? Hôm nay sẽ đi nói với chị ấy.
Trang Chi Điệp nói:
- Em tốt bụng thế. Chị ấy mũi hơi tẹt, gặp lần đầu cảm thấy hình thức
kém một chút, không biết anh kỹ sư kia coi trọng dáng người hay coi trọng
cuộc sống?
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Không dám chắc được điều ấy. Khi anh kỹ sư gặp em, em cũng nói
thế, anh ấy bảo hơi kém em một chút thì anh ấy niệm Phật luôn.
Trang Chi Điệp liền cười:
- Chị ấy bằng được nửa em thì Mạnh Vân Phòng đã không cắt đứt!
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Anh chỉ được cái bán bêu em. Khi còn trẻ có lẽ em còn được, bây
giờ khọm lắm rồi, lại hay ốm yếu gầy như que củi.
Trang Chi Điệp đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.