PHẾ ĐÔ - Trang 790

Tôi thấy buồn sâu sắc cho mình. Nỗi buồn này lại không có ai để nói. Cho
nên, bước ra khỏi cửa thường có người sau khi biết tôi là ai muốn nói cung
kính thì mặt tôi nóng nhu_ hòn than. Khi ra hiệu sách hễ nhìn thấy sách của
mình ở đó là vội tránh xa. Tôi càng như thế, người ta càng bảo tôi khiêm
tốn. Tôi khiêm tốn cái nỗi gì? Quả thật cảm thân mình chơi trò hư danh, mà
hư danh này khiến tôi khổ sở khó nói.
Làm một người trong đời sống hiện thực, có tư tưởng này, tôi biết là một
dấu hiệu chẳng lành. Sự thực cũng đúng như vậy. Trong những năm này, tai
nạn cứ theo nhau ập đến, đầu tiên tôi bị viêm gan B. dai dẳng sống hơn
một năm trong bệnh viện như nhà giam trá hình, tập trung các mũi tiêm lại,
thì có thể nói đã trải qua một vạn mũi tên đâm vào người, uống thuốc nam
hết gói to đến gói nhỏ, số cây thuốc này đủ nuôi sống một con trâu. Sau đó
mẹ nhiễm bệnh phải mổ, sau nữa bố mắc bệnh ung thư qua đời, rồi em rể bị
chết, cô em gái đáng thương dắt con nhỏ về nhà mẹ đẻ, tiếp theo là vụ kiện
cuốn níu bản thân kéo dài lê thê. Tiếp theo nữa là vì người khác mà bị cuốn
vào chuyện lôi thôi rắc rối của đơn vị, chịu mọi nỗi oan nhục cho đến khi
lại rơi vào một cảnh khốn quẫn đáng sợ hơn, lời đơm đặt tới tấp dội xuống
đầu. Tôi không có con trai sau khi bố mất, tôi đã từng nói, tôi trước không
có người xưa, sau không có kẻ nối dõi. Bây giờ kẻ nên đi thì chưa đi, người
không nên đi thì đã đi cả, mọi thứ đóng dựng trong mấy chục năm phấn đấu
đã đổ vỡ liểng xiểng cả, chỉ còn lại cái thân tôi bị nhiễm siêu vi trùng cả
phần xác lẫn phần hồn và ba chữ họ tên mà họ tên thì lại thường bị người ta
réo người ta viết, người ta dùng và người ta chửi.
Giữa lúc ấy tôi bắt đầu viết quyển sách này.
Phải biết thành phố ấy trong quyển sách này song trong cái thành phố ấy
lại không có một cái bàn để tôi viết quyển sách này.
Trong thời tiết oi bức nhất của năm 1992, nhờ có mối quan hệ với người
bạn là An Lê, tôi đã trốn khỏi thành phố đến huyện Diệu. Huyện Diệu là
quê hương của vua thuốc Tôn Tư Mạc. Tôi rất vui nhìn thấy một bức tượng
màu "toạ hổ châm long". Trong hang vua thuốc trên núi, vua thuốc nguyên
ý đi tượng màu kể lại ngày xưa vua thuốc đã từng cứu chữa khỏi bệnh cho
một con rồng bị ốm. Tôi liền nhận định bệnh của tôi sắp khỏi bởi vì tôi cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.