PHẾ ĐÔ - Trang 793

đầu mài một hòn đá nhặt được ở Hương sơn, đá này đặc biệt lắm, ở phía
trên hình thành một chữ "đại" một cách tự nhiên, kết cấu thân đá lạ, giống
thân hình Liễu Công Quyền. Tôi đục đẽo đá có chữ "đại" thành hình đầu
người đeo ở cổ, cái bùa hộ mệnh của mình. Cái bùa ấy luôn đeo cho đến
khi tôi viết xong quyển sách này. Anh Cảnh thì nhặt được ở rừng cây một
xác khô của con rắn bảy tấc. Xác rắn này cong vênh đến là đẹp, anh treo
lên tường vôi, trông y hệt một thiếu nữ xinh đẹp đang chăm chú nhìn. Ngày
nào tôi cũng sang phòng anh xem người đẹp rắn một lần, đầu óc nghĩ quẩn.
Nhưng anh tặng tôi, tôi không dám lấy.
Tôi vĩnh viễn không quên được địa danh: đập nước Dốc Đào Khúc, sông
Cẩm Dương ở huyện Diệu. Ở đây tròn một tháng, người gầy rộc hẳn đi,
song đã hoàn thành bản thảo ba mươi vạn chữ. Khi mới đến, ở trước cửa
căn phòng nở một bông hoa đại lý đỏ rực, bây giờ nó đã khô héo. Tôi hái
một cánh hoa kẹp vào bản thảo đi xuống núi. Lúc đến huyện Diệu, tôi ngồi
ở cửa một quán phở thở một hơi rõ dài, bảo "Hãy ăn một bữa mì sợi thật
đã" liền ăn liền hai bát ôtô, mồm còn thòm thèm mà bụng căng cứng không
đứng dậy nổi.
Trở về Tây An, tôi nhận tham gia đợt hoạt động trỉên lãm sách nhân ngày lễ
văn hoá nghệ thuật của thành phố cổ. Trong hội chợ có quầy sách dành
riêng cho tôi, những bạn đọc cuồng nhiệt ôm từng chồng từng chồng sách
đến xin tôi chữ ký, trật tự bị rối tung, dòng người xô đẩy, tôi bị vây chặt ở
giữa, dường như bị chen nát vụn. Sau mấy tiếng đồng hồ, may có mười anh
cảnh sát dùng gậy chỉ huy tạo thành một vòng tròn, hộ tống tôi chui vào
một chiếc xe đậu ở cổng chính vội vã phóng đi. Nhớ lại chuyện ấy hết sức
buồn cười. Sau đó có một bạn bảo tôi, khi anh đạp xe đi qua cổng chính hội
chợ sách, đã vừa vặn nhìn thấy cảnh sát dong tôi ra, anh giật mình tưởng tôi
phạm tội gì. Lúc đó quả tình tôi có tâm lý phạm tội. Tuy tôi không thể nói
với các bạn mặt tôi không hề có nụ cười. Rời khỏi nơi ồn ào người ta xô
đẩy, một mình trở về, ngồi cô độc trên ghế sa lông, tôi đã nghẹn ngào nước
mắt. Ai cũng có nỗi khổ của mình, tôi còn khổ hơn người khác. Nói với ai
được nhỉ? Ai sẽ hiểu cho mình? Quyển sách đã viết xong đâu, nhưng tôi
không bao giờ có cảnh yên tĩnh như ở huyện Diệu. Lần đầu tiên hẹn người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.