PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 124

Y đã từng nghe nói, một vị bằng hữu trí tuệ phi thường đã nói với y một

câu cho tới nay y mới tin tưởng hoàn toàn.

... Trên thế giới này, chuyện đáng hận nhất là tịch mịch.
Khi con người hạnh phúc, là khi có gia đình, có sự nghiệp, có con trai, có

con gái, có bằng hữu, có sức khỏe.

Khi vợ y ẳm con của y về nhà vợ, khi sự nghiệp của y có lúc hưu nhàn

rảnh rỗi, khi bằng hữu của y không chịu đi tìm y, là khi có thể một mình
nhàn hạ uống rượu.

Y lắng nghe thanh âm rượu đang rót vào chén.
“Tịch mịch quả thật là một thứ hưởng thụ”.
* * * * *
Tiểu Tinh cũng nghiêng đầu nhìn ánh đèn trên tòa tiểu lâu đối diện, dùng

một thái độ rất kiên định mà nói:

- Tiểu thư, ngày rằm tháng giêng, tôi nhất định cũng phải theo hầu cô đi.

Bởi vì tôi phải nhìn coi con người của Lý Mạn Thanh ra sao, tại sao năm
xưa bức bách lão gia chết thảm như vậy.

Tiểu Tinh nói tiếp:
- Lúc phu nhân kể cho tôi biết chuyện đó, tôi đã một mực chờ có ngày có

thể tận mắt chứng kiến Lý Mạn Thanh chết dưới đao của tiểu thư.

Vị tiểu thư thần thái như mặt trăng điềm đạm mỉm cười.
- “Lý Mạn Thanh không chết dưới đao của ta”. - Nàng thốt - “Bởi vì

ngày rằm tháng giêng, lão căn bản vốn không ứng chiến”.

- “Tại sao?” - Tiểu Tinh hỏi - “Có phải Lý Mạn Thanh là người tham

sống sợ chết?”

- “Lão không sợ chết, nhưng lão sợ bại” - Nguyệt Thần đáp - “Lão là hậu

đại của Tiểu Lý Thám Hoa, lão không thể bại”.

Tiểu Tinh đột nhiên trầm mặc, khuôn mặt đỏ hồng bỗng biến thành trắng

nhợt.

Qua một hồi lâu mới từ từ hỏi:
- Tiểu thư, Lý Hoại Lý thiếu gia có phải quả thật là hậu đại của Lý gia

bọn họ?

- Ừm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.