PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 13

Hắn không ngờ thẳng thắn mở cái lồng đậy trên nồi, lấy ra hết toàn bộ

bánh bao trong nồi, còn thẳng thắn ăn hết không chừa một chút.

- Ngươi ăn thật?
- Ta đương nhiên ăn thật.
Lão Trương lại cười:
- Ngươi còn nhớ ngày sinh nhật mười một tuổi, ngươi đã ăn lén hết bao

nhiêu cái bánh bao của ta không? Nghĩ không ra hôm nay ngươi ăn còn
nhiều hơn so với bữa đó.

- Ta có luyện tập mà.
Nụ cười của thiếu niên đó xem chừng biến thành có điểm thương cảm:
- Một người nhịn đói cả sáu tháng trời, chuyện khác luyện không xong,

chuyện này nhất định có thể luyện được.

- “Ngươi cứ ăn!” - lão Trương cố ý thở dài - “Ngươi ăn cho đã, ta đã

quen bị ngươi ăn rồi”.

- Lão đương nhiên cũng quen không lấy tiền của ta.
- “Ngươi có thói quen không trả tiền, ta đương nhiên cũng chỉ còn cách

tập thói quen không thu tiền” - Lão Trương cười khổ - “Nếu không ta cũng
thu không được”.

Nhưng lúc lão Trương đang nói câu đó, bộ dạng lại xem chừng không ăn

ý với câu nói thói quen của lão.

Bởi vì lão đột nhiên thấy chuyện rất ít khi thấy.
Trên con đường cát bụi mù mịt, đột nhiên có bốn hài tử cổ tròn vo, mắt

tròn vo, mặt tròn vo, trên thân người tròn vo khoác hồng bào dài thượt, trên
cổ đeo kim hoàn lấp lánh ánh vàng, trên cổ tay đeo một đôi vòng ngọc lóe
chớp sáng ngời, trên tai cũng xỏ một đôi kim hoàn, đôi bàn tay nhỏ nhắn
tròn vo trắng trẻo, bưng trước mặt một cái mâm tròn, trên mâm chất đống
vô số đồng tiền vàng tròn tròn, khuôn mặt tươi cười tròn tròn, má lúm đồng
tiền tròn tròn, bốn gã từ bốn phía tiến vào tiệm bánh bao.

Lão Trương ngây ngốc.
Lão chưa bao giờ thấy qua dạng người như vậy xuất hiện ở đây.
Nhưng bốn tiểu hài tử tròn tròn đó lại không những đi vào tiệm của lão,

còn bưng bốn cái mâm tròn tròn đặt trước mặt lão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.