PHI LÝ TRÍ - Trang 104

Chúng tôi vẫn tin rằng việc sở hữu một thứ gì đó sẽ làm tăng giá trị

của món đồ đó trong mắt người sở hữu. Liệu những sinh viên trường Duke
giành được vé - những người đang mong đợi được hòa mình vào đám đông
chật ních và chiêm ngưỡng các cầu thủ đua tốc độ trên sân - đánh giá giá trị
của những chiếc vé cao hơn những sinh viên không có được vé không?
Cách tốt nhất để tìm ra câu trả lời là khiến họ nói cho chúng ta biết họ đánh
giá giá trị của những chiếc vé đó thế nào.

Tối đó chúng tôi lên dành sách những sinh viên có số trúng thưởng,

những sinh viên không và bắt đầu gọi điện thoại. Cuộc gọi đầu tiên là cho
William, sinh viên năm cuối chuyên ngành hóahọc. William khá bận. Sau
khi cắm trại cả tuần trước đó, cậu có rất nhiều bài tập phải làm bù và thư
điện tử để trả lời. Cậu cũng không vui vẻ lắm vì sau khi đã tiến được tới
đầu hàng, cậu vẫn không nằm trong số những sinh viên may mắn có được
vé.

“Xin chào, William”, tôi nói. “Tôi biết anh đã không giành được vé

cho trận bán kết.”

“Đúng thế.”
“Chúng tôi có thể bán cho anh một chiếc.”
“Tuyệt.”
“Anh sẵn lòng trả bao nhiêu?”
“100$ thì sao?” anh trả lời.
“Quá thấp”, tôi cười. “Anh sẽ phải trả cao hơn.”
“150$?” anh đề nghị.
“Anh phải trả cao hơn thế”, tôi cương quyết. “Mức cao nhất anh có thể

trả là bao nhiêu?”

William nghĩ một lát “175$.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy. Không thêm một xu nào nữa.”
“Được rồi, anh đã được đưa vào danh sách” tôi nói. “À, sao anh lại

đưa ra con số 175 đó?”

William tính toán rằng với 175$, anh có thể xem trận đấu tại một quán

bar, mua bia, đồ ăn và vẫn còn lại rất nhiều để mua một vài đĩa CD, thậm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.