chí một vài đôi giầy. Anh nói trận đấu sẽ rất sôi động, đó là điều không
phải nghi ngờ, nhưng 175$ cũng là một số tiền lớn.
Cuộc gọi tiếp theo của chúng tôi là dành cho Joseph. Sau khi cắm trại
trong một tuần, Joseph cũng đang trễ nải công việc học tập tại trường.
Nhưng anh không quan tâm - đã giành được một vé trong đợt quay số và
chỉ vải ngày tới, anh sẽ được xem các cầu thủ Duke chiến đấu giành danh
hiệu quốc gia như thế nào.
“Xin chào, Joseph”, tôi nói. “Chúng tôi có thể dành cho anh một cơ
hội được bán tấm vé của mình. Mức giá tối thiểu của anh là bao nhiêu?”
“Tôi không có.”
“Thôi nào, ai cũng có mức giá của mình”, tôi trả lời, đưa ra nhận xét
bằng giọng điệu giống AI Pacino (Diễn viên nổi tiếng thủ vai Michael
Corleone trong phim Bố già) tốt nhất có thể của mình.
Câu trả lời đầu tiên anh ta đưa ra là 3.000$.
“Thôi nào, như thế là quá nhiều. Hãy hợp lý một chút chứ; anh phải
đưa ra một mức giá thấp hơn.”
“Thôi được”, anh nói, “2.400$”
“Anh chắc chứ” tôi hỏi.
“Đó là mức thấp nhất tôi có thể đưa ra.”
“Thôi được. Nếu tôi có thể tìm được người mua ở mức giá đó, tôi sẽ
gọi cho anh. À mà này”, tôi nói thêm, “tại sao anh lại quyết định mức giá
đó?”
“Đội bóng rổ trường Duke chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời
tôi ở đây”, anh say sưa nói. Rồi anh tiếp tục giải thích rằng trận đấu này sẽ
là một kỷ niệm ý nghĩa cho thời sinh viên, một trải nghiệm sau này anh sẽ
truyền lại cho con cháu mình. “Vậy thì làm sao anh có thể đặt giá cho điều
đó?” anh hỏi. “Anh có thể đặt giá cho các kỷ niệm không?”
William và Joseph chỉ là hai trong số hơn 100 sinh viên chúng tôi gọi
điện tới. Nhìn chung, những sinh viên không có vé sẵn sàng trả khoảng
170$/vé. Giá họ đưa ra bị kìm giữ bởi các cách thức chi dùng khoản tiền (ví
dụ như dùng để mua đồ uống và đồ ăn tại quán bar để xem các trận thể
thao). Những người sở hữu vé đòi khoảng 2.400$/vé. Giống Joseph, họ giải