PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 180

Nếu không phải không có thời gian, Tô Duy nhất định sẽ chọc cậu ta một
phen. Tô Duy lại qua nhìn Trường Sinh, thằng bé đã uống thuốc xong, giờ
cũng đang ngủ, đầu nghiêng qua một bên, trong tay còn ôm món đồ chơi hồi
chiều.

Thấy tất cả không có vấn đề gì, Thẩm Ngọc Thư hất cằm về phía Tô Duy, ra
hiệu có thể đi được rồi.

Tô Duy kéo lại mép chăn cho Trường Sinh, lại xoa khuôn mặt nhỏ bé, đang
định xoay người rời đi thì tay áo đột nhiên bị kéo lại. Cậu quay đầu thì thấy
Trường Sinh mở to mắt, nhìn cậu đầy vẻ tội nghiệp.

Từ trong đôi mắt đen nhánh của nó, Tô Duy thấy được sự sợ hãi, cậu nhỏ
giọng vỗ về: "Đừng sợ, bên ngoài có bảo vệ canh gác rồi, không ai làm đau
em được đâu."

"Em không phải sợ chỗ này, là sợ trước kia..."

"Trước kia?"

"Ừm... Em không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng mỗi lần nằm mơ thấy ác mộng,
đều là có người muốn giết em, em sợ quá tỉnh lại. Tô-chan, tại sao tất cả mọi
người đều muốn giết em? Có phải em đã làm chuyện gì đó không ngoan
không?"

"Đương nhiên không phải, em chỉ là nằm mơ thôi, bọn họ đều là người xấu,
cho nên tỉnh dậy là không thấy bóng dáng người xấu đâu nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.