PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 20

Mấy ngày hôm nay quá nhàn nhã, nhàn nhã đến nỗi khiến người ta có cảm
giác mốc meo đến nơi, Tô Duy bèn lôi từ trong tầng hầm một bàn cờ làm
bằng gỗ hoàng dương cũng sắp mốc meo, kéo Thẩm Ngọc Thư cùng chơi để
giải khuây.

Bàn cờ này đã có từ rất lâu, vừa dày vừa nặng, có điều tiếng quân cờ hạ
xuống bàn cờ nghe rất vui tai, việc đánh cờ vì thế còn thêm hưởng thụ về
thính giác.

Trình độ đánh cờ của Tô Duy cũng chỉ ở mức thường thường bậc trung,
nhưng ở cái thời đại chín mươi năm trước này, không có máy tính, không có
ti vi, đương nhiên càng đừng nói đến chuyện vào wifi mà chơi điện thoại, đã
nghe chán đĩa hát với loa phát thanh thì ngoại trừ hoạt động giải trí vô cùng
lành mạnh này còn lựa chọn nào khác sao?

Bên cạnh vang lên âm thanh nhí nhách nhí nhách, Củ Lạc đang cắn hạt dưa,
trước mặt nó chất một đống vỏ hạt, cắn được một lát lại quay đầu qua nhìn
cả hai, dường như cũng thấy nhàm chán, bèn quay lại chăm chú chiến đấu
cùng đống đồ ăn của mình.

Lúc đầu Tô Duy mở cửa sổ để thông gió, còn sợ nó sẽ chạy ra ngoài mất,
nhưng không bao lâu sau cậu đã phát hiện chú nhóc này rất thông minh,
hình như nó biết ra ngoài sẽ không có cái ăn, thế nên ngoại trừ theo Trường
Sinh về nhà ngoại thì tuyệt đối không rời nơi này nửa bước.

Nhắc đến Trường Sinh, tranh thủ lúc Thẩm Ngọc Thư còn đang cúi đầu
ngẫm nghĩ nước cờ, Tô Duy nhìn về phía nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.