PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 271

Vậy thì tốt...

"Có điều tôi rất có hứng thú với cậu."

Tay Tô Duy lại run lên, đầu xe liệng trái liệng phải, thiếu chút nữa thì quẹo
xuống mương.

Thẩm Ngọc Thư vẫn nhìn cậu chăm chú, nói: "Tôi đột nhiên phát hiện hóa
ra trên đời này còn có sinh vật thú vị hơn là tử thi."

Trong mắt Thẩm Ngọc Thư, vị trí của cậu cao hơn thi thể, thật là không biết
nên vui mừng hay chán nản.

Tô Duy vừa lái xe vừa lẩm bẩm: "Bị người ta yêu thầm không phải lỗi của
tôi, lỗi của tôi là ở chỗ quá ưu tú, đã là vàng thì dù có bị ném về chín mươi
năm trước cũng vẫn tỏa sáng lấp lánh."

Sau khi lượn hai vòng trong khu phố cổ, Tô Duy lái xe tới bệnh viện.

Trường Sinh còn đang đợi nghe kết quả vụ án, tuy không được như ý lắm
nhưng ít ra không phải không có thu hoạch gì.

Cả hai đi vào phòng bệnh, Trường Sinh chơi trò cướp hạt dẻ với sóc con, sau
mấy ngày điều trị và nghỉ ngơi nó đã dần dần hồi phục, tuy rằng sắc mặt còn
hơi tái, nhưng tinh thần thì rất tốt.

Nhìn thấy Tô Duy và Thẩm Ngọc Thư đi vào, Trường Sinh ngừng chơi, vội
vàng hỏi: "Thế nào thế nào? Bắt được hung thủ chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.