PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 280

Ông ta vừa thấy Thẩm Ngọc Thư trong phòng là lập tức cuống lên, tức giận
nói: "Các người rốt cuộc muốn gì? Cứ không ngừng quấn lấy lão gia nhà ta,
tưởng rằng chỗ này còn gì để bòn rút sao?"

"Tôi chỉ tình cờ đi qua thôi..."

"Cút đi cút đi, chỗ này không chào đón ngươi."

Chú Quỳ mặt đầy vẻ chán ghét, xua tay đẩy Thẩm Ngọc Thư ra, Thẩm Ngọc
Thư đi ra tới cửa, quay đầu nhìn, lão vương gia lại bắt đầu rung đùi đắc ý
ngâm nga kinh kịch, hoàn toàn chẳng để ý đến chú Quỳ.

Thẩm Ngọc Thư ra ngoài hành lang, hai tuần bộ kia không còn ở đó nữa,
không biết có phải đã chạy đi đâu tìm vui không, công việc này không vất
vả, nhưng đúng là rất nhàm chán, khó trách mọi người đều không muốn làm.

Thẩm Ngọc Thư trở lại phòng bệnh của Trường Sinh, vừa đi vào đã nghe
thấy tiếng nhạc kỳ quái, Tô Duy ngồi ở đầu giường, chụm đầu với Trường
Sinh, không biết đang chơi cái gì.

Hắn vào tới nơi, tiếng nhạc lập tức im bặt, Tô Duy đứng lên, hỏi: "Cậu vừa
đi đâu thế?"

"Đi loanh quanh một chút, vừa rồi hàn huyên với lão vương gia vài câu."

Thẩm Ngọc Thư nghiêng đầu nhìn Trường Sinh, không thấy đồ vật phát ra
âm thanh, hắn đoán là Tô Duy đã giấu đi rồi, nên biết thủ thuật giấu đồ của
cậu ta thuộc hàng đệ nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.