PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 46

Tô Duy lại ngồi xuống, nhìn hai bộ bàn ghế tinh xảo được đặt ở giữa, cảm
thấy có chút áy náy với chủ hội quán.

Có lẽ là vì đại công tử nhà Đoan Mộc đích thân mở lời nhờ vả nên Liễu
Trường Xuân không thể không nể mặt, hy vọng Trường Sinh đánh khá một
chút, một ngàn đồng đại dương đó không giành được cũng không sao, chỉ
cần đừng vào trận đã thua là được. Nếu không thì tất cả sẽ cho là cậu nhóc
này bị ai đó xúi giục tới phá rối.

Đang nói chuyện thì mấy vị kì thủ lần lượt đi ra, Đoan Mộc Hành không nói
nữa, lúc rời đi còn hơi cúi người nói nhỏ với Thẩm Ngọc Thư: "Đừng quên
chuyện cậu đã đồng ý với tớ."

Anh ta nói xong, đi tới ghế trống ở phía đối diện ngồi xuống, Tô Duy nhân
cơ hội dịch dịch cái ghế, ghé tới gần Thẩm Ngọc Thư: "Hôm qua hình như
cậu đã ra ngoài rất lâu..."

"Cậu ta là người bận rộn, tôi tìm rất lâu mới gặp được."

"Nhìn bộ dạng của cậu, có vẻ như không được vui lắm."

"Phải đối mặt với một người lúc nào cũng ồn ào chộn rộn, làm sao mà vui
được?"

"Đoan Mộc Hành là người nói nhiều như vậy sao?"

Thẩm Ngọc Thư không nói gì, chỉ nhướng mắt nhìn về phía Tô Duy, ý bảo:
"Người ồn ào là cậu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.