PHÍA ẤY NGƯỜI ĐI - Trang 52

càng trở nên gập ghềnh như muốn chối từ những bước chân của khách bộ
hành.

***
Mẹ con An bước chân rã rời đến thành phố Nam Định khi đường phố đã
lên đèn. Cửa hàng cửa hiệu rực rỡ ánh sáng trong con mắt trẻ thơ thật vô
cùng hấp dẫn, tưởng như thế giới thần tiên. Lần đầu tiên trong đời bốn anh
em An được biết, được ngắm nhìn cảnh phố phường rộn rã người xe, chan
hoà ánh điện. Thành phố bao nhiêu là cảnh lạ mắt. Già trẻ mặc quần áo đẹp
đủ màu, giầy dép đủ kiểu, nhà cửa san sát. Không giống với người ở quê
An, bốn mùa quần nâu áo vải, chân đất quanh năm.

Lạ quá, đường phố có Tây trắng khoác tay bà đầm tóc vàng, váy màu súng
sính, khác hẳn váy đen, váy nâu của đàn bà thôn quê. Thi thoảng vài thằng
lính Tây say rượu, nghễu nghện bước, phì phèo thuốc lá. Mấy đứa trẻ mươi
mười hai tuổi bám theo bập bẹ tiếng Tây bồi, ngửa tay xin thuốc “ Đon- nê
– moa- sigaret”. Tiếng rao hàng không ngớt của trẻ bán thuốc lá, bán kem,
bánh Tây. Có người mời khách đến mỏi mồm. Những đứa trẻ đánh giầy,
bán lạc rang húng lừu chỉ xấp xỉ tuổi của anh em An, chúng cũng chân đất
như người ở làng quê. Bà bán ổi, bán khế, bán kẹo bột ngồi dưới cột đèn
bên vỉa hè, mặc áo chằng chịt những mụn vá. An lờ mờ hiểu, ở thành phố
hay làng quê, nơi nào cũng có kẻ giàu người nghèo.

Mẹ mua cho mỗi đứa một que kem. Kem bốc khói nghi ngút. An mút và
cắn những miếng nhỏ để được thưởng thức dài dài cái vị ngọt lịm, lạnh tê
đầu lưỡi thật tuyệt vời. Thằng Chu, em út của An háu ăn, cắn phập một
miếng kem lớn ròi vội vàng lè xuống đất, khóc tức tưởi. Bởi lần đầu tiên
được ăn kem, nó chưa thể quen với cái lạnh buốt lạ lùng nơi chân răng đầu
lưỡi. Kỷ niệm ăn kem lần đầu ở lứa tuổi mười bốn, mười lăm trên đường
tha hương, An nhớ suốt đời.

Buổi tối hôm ấy, bên hè phố vắng, nhạt vàng ánh điện, mẹ con An ăn cơm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.