PHÍA ẤY NGƯỜI ĐI - Trang 53

nắm chấm muối vừng mang từ quê lên rồi lần mò, lếch thếch tìm đến nhà
bà cô ở phố nhỏ trong thành phố mới lạ này.

Ở nhờ nhà bà cô, người mà anh em An gọi là cô Đằng. Cô có ánh mắt rưng
rưng gần gũi. Cô thương đàn cháu tha hưong không nhà không cửa. Buổi
sáng mua cho các cháu tấm bánh tẻ, đĩa bún vặn, củ khoai luộc, chia đều
cho bốn đứa. Nhìn những đứa cháu mình háu ăn, biết là chúng đói, mắt cô
rơm rớm nứơc.

Mẹ An ra chợ Rồng thăm thú, tìm cơ hội mưu sinh. Liệu có thể mua mẹt
hàng tạp hóa để ngồi bán nơi góc chợ? Hay là mua mớ rau, mớ tép đem bầy
bấn ở đầu chợ, góc phố. Cậy nhờ người ta xin cho cái thẻ môn bài để được
hành nghề buôn bán, nhưng không được, đành bó tay. Cũng chẳng ai thuê
gồng gánh, giặt giũ, nấu nướng lúc này. Thời buổi kiếm ra đồng tiền ở
thành phố thật là khó khăn.

Miệng ăn núi lở, phải nuôi năm miệng ăn, cái ruột tượng buộc ngang lưng,
đựng số tiền mà mẹ An đã góp nhặt những ngày mua hàng tạp hóa từ tỉnh
về bán ở làng Xuân Giao, bây giờ ngày một teo tóp đến mức báo động.
Sáng nay đã bán đi đôi hoa tai- của hồi môn ngày cưới nhưng số tiền cũng
chẳng được là bao.

Ngày nào mẹ An cũng phải mua cân gạo hẩm, củ khoai, mớ rau, mớ tép
cho hai bữa ăn. Buổi tối, nhìn đàn con ngủ lăn lóc trên manh chiếu trải góc
nhà, muỗi vo ve bay, bà rưng rưng nước mắt. Trong đêm đen, mở ruột
tượng, tẩn mẩn đếm số tiền còn lại như kẻ đi buôn tính vốn lời, mẹ An buột
thở dài khe khẽ.

Thế rồi, cơ may run rủi đến, ông Thuận bác họ An, người có cửa hàng buôn
bán lớn ở thành phố này. Ông dò biết hoàn cảnh khó khăn của mẹ con An.
Tìm đến nhà cô Đằng, ông nói với mẹ An:
- Tội nghiệp các cháu quá, tôi thương thằng An thất học nên đã tìm kiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.