PHÍA ĐÔNG VƯỜN ĐỊA ĐÀNG - Trang 177

- Tôi cũng chẳng biết đến để làm gì. - Adam thẫn thờ nói và vẫn tiếp tục

nhìn nàng chòng chọc như nàng không phải là người sống.

- Từ lâu nay, tôi vẫn mong gặp anh nhưng không thấy anh đến, tôi tưởng

đã quên được anh.

- Tôi vẫn chưa quên em, nhưng bây giờ thì tôi có thể quên được rồi. -

Chàng nói.

- Anh nói vậy nghĩa là thế nào?

Chàng cười lớn:

- Tôi chỉ muốn nói rằng, bây giờ đã gặp lại em, đã thấy lại khuôn mặt mà

từ lâu nay chỉ là một hình ảnh trong ký ức. Vậy là bây giờ tôi có thể quên
em được rồi.

Nàng nheo mắt hỏi:

- Anh tin rằng anh có thể quên sao?

- Tôi tin rằng tôi có thể quên được.

Chàng tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và tự tin ở mình, điều mà từ nhiều

năm qua chàng không có được.

Nàng la lên:

- Anh cứ ngồi đó mà cười nữa đi. Anh thấy mình đã thanh thản rồi phải

không? Tôi chỉ cần ngoắc tay một cái là anh lại trở lại năn nhỉ ỉ ôi như cũ
ngay.

Adam vẫn mỉm cười nói:

- Tôi vẫn thắc mắc không biết em ghét cái gì hơn thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.