PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 100

chỗm như những cái môi hớt bọt; đó là hình ảnh dãy đất nâu này với ánh
mặt trời bóng nhẫy này, với những người lính chết và thoi thóp đang nằm
kia, như một số phận không thể nào tránh khỏi, hoặc tóm lấy chân chúng
tôi và kêu gào lên trong khi chúng tôi nhảy qua xác họ.

Chúng tôi đã mất hết cả tình đồng đội. Chúng tôi chỉ thoáng nhận ra

nhau khi hình ảnh của người khác đập vào đôi mắt của chúng tôi, của con
thú bị săn đuổi. Chúng tôi là những người chết vô tri vô giác, do một thứ
phép lạ và một thứ bùa chú nguy hại, còn đủ sức chạy và giết.

Một tên Pháp trẻ tụt lại đằng sau; nó bị đuổi kịp, nó giơ tay lên; trong

một bàn tay vẫn còn khẩu súng lục, người ta không hiểu nó định bắn hay
định hàng.

Một nhát xẻng chẻ mặt nó ra làm hai. Một tên khác trông thấy vậy toan

chạy, nhưng một lưỡi lê rít lên, cắm phập vào lưng nó. Nó chồm lên, hai
cánh tay giang ra, mồm há hốc và rú lên, nó lảo đảo trong khi chiếc lưỡi lê
rung rinh ở xương sống nó. Tên thứ ba vất khẩu súng và nép mình xuống
đất, hai tay bịt mắt. Chúng tôi để nó lại đằng sau, cùng với mấy tù binh
khác để khiêng thương binh.

Đột nhiên, trong khi truy kích, chúng tôi tới phòng tuyến địch. Chúng tôi

bám sát địch đến nỗi chúng tôi gần như lọt vào đấy cùng một lúc với
chúng. Nhờ thế, chúng tôi không bị thiệt hại mấy. Một khẩu súng máy bắt
đầu sủa, nhưng một quả lựu đạn bắt nó câm họng ngay. Tuy vậy, chỉ trong
có mấy giây nó hoạt động cũng đủ làm thủng bụng năm người bên chúng
tôi.

Giáng cái báng súng, Cát đập vỡ mặt một trong những thằng bắn súng

máy chưa bị thương. Chúng tôi đâm những thằng khác bằng lưỡi lê trước
khi chúng rút được lựu đạn. Thế rồi, khát quá, chúng tôi nốc ừng ực nước
trong bình làm nguội súng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.