PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 102

Chúng tôi vớ được năm hộp tất cả. So với chúng tôi là những đứa đói

meo chỉ có món xu hào nấu nhừ, thì những thằng bên kia được ăn khoái
quá; ở bên chúng nó, thịt thà ê hề; chỉ cần chìa tay ra là có ngay. Ngoài ra,
Hai còn vớ được một cái bánh mì trắng, tròn lưng lửng của bọn Pháp, nó
giắt vào thắt lưng y như một cái xẻng. Một đầu bánh hơi vấy máu, nhưng
cắt đi cũng dễ thôi.

Bây giờ chúng tôi đã có cái ăn ngon, thật là hạnh phúc; chúng tôi còn cần

đến sức nhiều, ăn cho no cũng có ích như có một cái hầm tốt, vì vậy chuyện
ăn uống mới làm bận tâm chúng tôi đến thế, thực tế nó có thể cứu sống
chúng tôi.

Jađơn lại còn vớ thêm được hai bình rượu Cô nhắc. Chúng tôi chuyền

cho nhau uống.

Pháo binh ban phước lành buổi tối cho chúng tôi. Đêm đến, những đám

sương mù từ những hố trái phá dâng lên. Người ta ngỡ rằng những cái hố
ấy chứa chất đầy những sự kỳ dị, giống như ma quái.

Làn hơi trắng, trườn đi đây đó một cách rụt rè, trước khi dám dâng lên

miệng hố, rồi những tà áo dài nhẹ mỏng kéo lê từ hố này sang hố khác.

Trời lạnh. Tôi đứng gác và nhìn trân trân vào bóng tối. Tôi thấy mệt mỏi

rã rời như sau mỗi trận đánh; vì thế khi phải đứng lẻ loi với những ý nghĩ
của mình tôi thấy thật là khổ. Nói cho đúng, đó không phải là những ý nghĩ,
mà là những ký ức lúc này đang ám ảnh tôi trong phút yếu lòng, đang kích
động tôi một cách kỳ lạ. Những quả pháo sáng vọt lên trời và tôi thấy hiện
lên trong tôi một hình ảnh: một buổi chiều hè, tôi đứng trong khu kín của
nhà thờ, tôi ngắm những cây hồng cao nở hoa giữa mảnh vườn nhỏ, nơi để
chôn các thầy tu. Chung quanh là những tượng đá của các chặng đường
thánh giá. Không một bóng người. Yên lặng hoàn toàn ngự trị trên mảnh
vườn nở hoa ấy; mặt trời hun những tảng đá lớn màu xám:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.