PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 201

Các chỗ đau mỗi lúc một nhức nhối. Những chỗ băng bó nóng bỏng lên

như lửa đốt. Chúng tôi uống, uống liên tục, hết cốc nước này đến cốc nước
khác.

- Vết thương của mình cách đầu gối bao nhiêu nhỉ... - Cốp hỏi.

– Ít ra là mười phân, Anbe ạ, - tôi trả lời. Sự thực, có lẽ chỉ cách ba phân

thôi.

Một lúc sau nó nói:

- Tớ thề là nếu họ cưa của tớ một chân là tớ tự tử ngay. Tớ không thể nào

sống làm thằng què ở trên đời này được.

Thế là, chúng tôi nằm đất nghĩ vơ nghĩ vẩn và chờ đợi.

Buổi chiều, người ta đem chúng tôi lên bàn mổ.

Tôi phát hoảng và vội vàng tự hỏi phải làm gì đây, vì ai chả biết là trong

những trạm quân y dã chiến, tụi bác sĩ chỉ cưa là nhanh thôi. Trong lúc vội,
cưa bao giờ chả đơn giản hơn những việc chắp nối phiền phức. Tôi nhớ đến
Kemơrich. Dù thế nào tôi cũng nhất định không để cho chúng đánh thuốc
mê, dù phải đập vỡ mặt vài thằng ra cũng đành.

Nhưng không đến nỗi thế. Viên thầy thuốc cắt rạch khắp cả vết thương

của tôi, tôi đau quá, nẩy đom đom mắt ra.

- Làm gì mà nhặng lên thế, - ông ta vừa càu nhàu vừa tiếp tục cắt xé.

Những dụng cụ loé lên dưới ánh sáng gay gắt như những con thú dữ. Đau
không chịu được. Hai gã y tá giữ chặt lấy cánh tay tôi, nhưng tôi giằng ra
được một gã và sắp sửa đánh hắn ngã dúi vào cặp kính của viên thầy thuốc,
thì ông này nhận thấy nên vội nhảy bổ về đằng sau.

- Đánh thuốc mê cho nó đi! - ông ta giận dữ hét lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.