PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 202

Thế là tôi dịu lại..

- Thưa bác sĩ, tôi xin lỗi. Tôi sẽ nằm im, nhưng đừng đánh thuốc mê tôi.

- Được, ông ta vừa nói bằng một giọng gay gắt vừa cầm lại dụng cụ.

Ông ta tóc vàng, nhiều nhất là ba mươi tuổi, mặt có những cái sẹo thời

sinh viên và đôi kính gọng vàng trông không mê được. Tôi nhận thấy lúc
này, ông ta đang tìm mảnh đạn, ông ta mò ngoáy trong vết thương của tôi,
thỉnh thoảng lại ngước mắt lên trên cặp kính nhìn về phía tôi một cái. Hai
bàn tay tôi nắm chặt cái thành bàn mổ, đến tê dại đi; tôi thà chết chứ không
chịu rên lên một tiếng.

Ông ta đã mò được mảnh đạn trái phá trong vết thương, rồi ông ta ném

nó cho tôi. ông ta có vẻ hài lòng về thái độ của tôi, vì bây giờ ông ta đặt
những thanh gỗ buộc xương cho tôi một cách cẩn thận và nói: ngày mai, về
nhà nhé". Rồi người ta bó bột cho tôi. Khi về cạnh chỗ Cốp, tôi nói cho nó
biết có lẽ ngày mai, một chuyến tàu quân y sẽ tới.

- An be này, chúng mình phải tán với tay đội nhất y tá để hai đứa ở gần

nhau mới được.

Tôi đã tìm cách luồn cho viên đội nhất y tá hai điếu xì gà loại có vòng,

kèm theo mấy lời thích đáng.

Anh ta hít hít và nói:

- Cậu còn nữa không...

- Còn kha khá, cả thằng bạn tôi cũng thế (vừa nói tôi vừa chỉ Cốp), cả hai

đứa chúng tôi chỉ muốn sáng mai cùng đưa cho anh qua cửa sổ chuyến tàu
quân y.

Dĩ nhiên, anh ta hiểu ý, lại hít hít và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.