PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 30

đến tận hai cái cây ở phía chân trời. Bây giờ đang là mùa dẹp nhất năm.
Lúa sắp chín, buổi chiều, dưới ánh mặt trời cánh đồng chẳng khác gì xà cừ.
Lại con đường trồng bạch dương dọc theo khu Clôtecbach mà bọn mình
vẫn uống cà phê ngon tuyệt nữa chứ! Lúc ấy, cậu có thể bày một cái chậu
thủy tinh và nuôi cá vàng, cậu có thể ra vào tùy ý, chẳng phải phép tắc gì
cả, cậu lại có thể chơi đàn dương cầm nữa, nếu cậu thích.

Tôi cúi xuống khuôn mặt của nó đang chìm trong bóng tối. Nó còn thở

thoi thóp. Mặt nó ướt đẫm, nó khỏe. Chao ôi, tôi ăn nói thật là vớ vẩn,
chẳng ra làm sao!

Tôi quàng lấy vai nó và sát mặt tôi vào mặt nó.

- Bây giờ cậu có buồn ngủ không...

Nó không trá lời. Những giọt nước mắt chảy ròng ròng trên má. Tôi

muốn lau cho nó, nhưng cái khăn tay của tôi bẩn qua. Một giờ trôi qua, tôi
vẫn ngồi đây, đầu óc căng thẳng và tôi chăm chú theo dõi xem nó có muốn
dặn gì nữa không. Giá nó mở to miệng la được và kêu lên! Nhưng nó chỉ
khóc, đầu ngoẹo sang một bên. Nó chẳng nhắc gì đến mẹ, đến các anh em,
chị em, nó chẳng nói gì cả; có lẽ tất cả những cái đó dã xa xôi đối với nó
rồi. Giờ đây nó chỉ còn một thân một mình với cuộc đời hèn mọn, mười
chín tuổi, nó khóc vì cuộc đời ấy bỏ nó mà đi.

Đó là cái chết cảm động, đau đớn nhất mà tôi chưa từng thấy, dù rằng lúc

trước Tétgien chết cũng buồn lắm, nó khỏe như một con gấu, thét lên gọi
mẹ, mắt mở trừng trừng, tay cầm cái lưỡi lê, đầy vẻ hoảng hốt, xua đuổi
thầy thuốc ra khỏi giường nó, mãi cho đến lúc nó chết.

Bỗng Kemơrich bắt đầu rền rĩ và thở dốc. Tôi vùng dậy, lảo đảo chạy ra

ngoài và hỏi: "Bác sĩ đâu rồi... Bác sĩ đâu rồi... " Chợt thấy cái áo choàng
trắng, tôi ch ận lại:

- Ông đến ngay cho, nếu không Phăng Kemơrich chết mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.