PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 28

Nó xua tay, không đồng ý với tôi. Một lúc sau, nó nói thong thả:

- Trước kia mình cũng muốn đi làm kiểm lâm.

- Thì cậu vẫn có thể đi làm chứ sao. - tôi nói dể an ủi nó. - Hiện nay có

những loại chân tay giả tuyệt lắm, lắp vào chính cậu cũng không thấy là
mình thiếu một chân cơ, ăn khớp với các bắp thịt ghê lắm. Lắm lúc một bàn
tay giả, người ta có thể cử động cả ngón tay, có thể làm lụng viết lách được
nữa kia. Mấy lại, ngày càng có nhiều phát minh mới lạ chứ.

Nó im một lúc rồi nói:

- Cậu có thể lấy đôi ủng của mình cho thằng Muynlơ.

Tôi gật đầu và cố nghĩ xem có thể tìm được câu gì nữa để động viên nó

không. Đôi môi của nó khuất đi, cái miệng trở nên rộng hơn, răng nhô ra
hơn, trông như cục phấn, da thịt tiêu đi đâu cả, cái trán dô ra nhiều hơn, gò
má lồi lên... Bộ xương đang hiện hình. Mắt dã trũng xuống. Chỉ vài giờ nữa
là hết chuyện.

Không phải tôi trông thấy nó lần đầu, mà hai đứa đã cùng lớn lên với

nhau. Thế mà bây giờ trông nó thật là khác hẳn. Tôi đã từng cóp bài của nó.
Ở trường, nó thường mặc bộ quần áo màu hạt dẻ có thắt lưng, hai cái khuỷu
tay bóng lên vì mài trên bàn. Ngoài ra, trong bọn tôi, chỉ có mình nó biết
chơi quay thẳng tay trên xà đơn. Lúc ấy, tóc nó xõa xuống mặt trông như tơ
vậy. Về chỗ này, lão Căngtôree lấy làm hãnh diện vì nó; nhưng lão ta lại
không chịu được mùi thuốc lá. Da nó rất trắng.

Trông nó có cái vẻ gì của con gái.

Tôi nhìn xuống đôi ủng của tôi; đôi ủng mới to và thô làm sao; cái quần

nhét vào đấy, phồng ra; khi đứng dậy, hai cái ống quần thùng thình trông
người có vẻ đô lắm. Nhưng khi chúng tôi đi tắm, chân và vai đột nhiên lại
còm nhom di. Khi ấy chúng tôi không còn là lính nữa, mà hầu như là những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.