PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 96

bài ăn, hoặc ra quân không đúng nước. Chúng tôi đành bỏ không đánh bài
nữa. Thật chúng khác gì ngồi trong một cái nồi hơi âm vang mãnh liệt mà
người ta đập chan chát lên nó khắp ba hề bốn bên.

Lại một đêm nữa. Hiện giờ có thể nói rằng chúng tôi bị rong cả người vì

thần kinh căng thẳng. Đó là một trạng thái căng thẳng chết người, không
khác gì lấy một con dao mẻ nạo suốt dọc tủy xương sống. Chân chúng tôi
rã rời; tay run lật bật; thân thể chúng tôi chỉ còn là một tấm da mỏng bọc
lấy một cơn mê sảng; khó khăn lắm mới vượt qua được và che dấu một
tiếng hét bất tận mà chúng tôi không thể kìm hãm được nữa. Chúng tôi
chẳng còn thịt, cũng chẳng còn bắp thịt; chúng tôi không dám nhìn nhau
nữa, vì khiếp sợ một cái gì không thể lường được. Thế là chúng tôi mím
môi lại, cố nghĩ rằng: rồi nó sẽ qua... Rồi nó sẽ qua... Có lẽ thoát được đấy.
Đột nhiên, trái phá ngừng rơi xuống chung quanh chúng tôi. Trận pháo kích
tiếp tục nhưng chuyển đến phía sau chúng tôi; chiến hào chúng tôi được tự
do. Chúng tôi vớ lấy lựu đạn ném về phía trước hào, rồi nhảy vọt ra ngoài.
Hỏa lực phá hoại đã ngừng, nhưng trái lại, phía sau chúng tôi là cả một lưới
lửa bắn chặn dữ dội. Cuộc tấn công bắt đầu.

Không ai tin được trong cái chốn hoang tàn xơ xác này lại có thể còn có

con người; thế mà lúc này, những chiếc mũ sắt nhô lên khắp nơi trong
chiến hào. Và cách chúng tôi năm chục thước, ngay lúc đó, một ổ súng máy
bắt đầu nổ ròn rã.

Những công sự phòng thủ bằng dây thép đều bị phá hủy. Tuy vậy chúng

còn tạo ra được ít nhiều chướng ngại. Chúng tôi nhìn thấy bọn xung kích
đang xông tới. Trọng pháo của chúng tôi lóe chớp.

Súng máy rền rĩ, súng trường đùng đoàng. Bọn đối phương cố hết sức

tiến lên. Hai và Cốp bắt đầu xử dụng lựu đạn. Chúng nó ra sức ném thật
nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.