PHỐ - Trang 174

Có một lần gã về sớm hơn mọi ngày. Sau khi cơm nước xong, mà những

dịp được ngồi cùng ăn cơm với vợ con thế này là rất hiếm đối với gã, vợ gã
len lén lấy ở đầu giường ra một bộ quần áo ốt-pho còn thơm nức mùi vải
đặt xuống trước mặt gã.

- Cái gì đấy? – Gã trừng mắt hỏi.

- Em may cho mình… Quần áo mình rách quá…

Gã gạt phắt bộ quần áo xuống đất:

- Vẽ chuyện! Ai bảo cô may mà may? Đã giàu lắm rồi đấy?

- Nhưng mà em… – Giọng cô vợ đã sung sũng nước mắt.

- Thôi được rồi – Gã dịu giọng – Trót may rồi thì cất đi, tôi không mặc,

thời gian đâu mà mặc? May cho chúng nó kia kìa, cứ may vải đẹp để không
tủi với con cái nhà người ta.

Lần khác chị vợ lại len lén đặt xuống trước mặt gã một vò rượu thuốc

ngũ xà có cả mấy chú tắc kè nằm tráo trở đầu đuôi trong sắc rượu ánh vàng.

- Lại cái gì nữa thế? – Gã vẫn trừng mắt hỏi.

- Để mình bồi dưỡng… Tại vì có người bán rắn đi qua, em nghĩ mình

đạp xe nhiều gân cốt chắc…

- Phí tiền! Chỉ được cái phí tiền!

Gã gắt nhưng vẫn cầm lấy chén rượu vợ gã rót đưa cho bằng cả hai tay.

Ngọt giọng gã mỉm cười bảo rót chén nữa. Rồi chén nữa… Cơ mặt gã dãn
ra, ánh mắt càu cạu của gã dịu lại, nước da gã hồng dần lên. Nhìn vợ con
đang ôm nhau ở góc giường, sáu con mắt đăm đăm nhìn vào gã, bất giác
nước mắt gã lặng lẽ trào ra. Gã cúi đầu xuống giả vờ đập con muỗi đang vo
ve ở đâu đây để giấu đi cái giây phút yếu đuối ngọt ngào đó… Trong những
ngày tháng rong ruổi ra ngoại thành vừa rồi, trong cái đầu giản đơn của gã
chỉ một điều nghĩ đến con. Vất vả thế này cũng là vì con, cực nhục thậm
chí có thể kiệt sức lăn xuống vệ đê không bao giờ dậy nữa thế này cũng là
vì con. Tất cả là vì chúng nó, những đứa bé mà gã đã trót sinh ra. Vì chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.