PHỐ - Trang 176

một chiến sĩ vừa hoàn thành xong trận đánh. Gần hai trăm ngày, ngày nào
gã cũng vượt qua gần trăm cây số, từng ấy ngày là hai mươi ngàn cây, gấp
trên mười lần lần đoạn đường từ đây vào Sài Gòn, sáu lần thay săm lốp, ba
lần thay đùi đĩa; thử hỏi da thịt gã có cấu tạo bằng thép đi nữa thì cái sự đổ
gục kia cũng là điều hiểu được. Nhưng gã gục không lâu, chỉ một tuần sau
là gã đã nhúc nhắc ngồi dậy được. Hom hem, phờ phạc như một tử tù vừa
thoát ngục, riêng đôi mắt vẫn cứ cháy sáng lên. Một tuần ấy, cô vợ không
lúc nào rời gã. Cô bón cho gã từng thìa cháo, nài nỉ gã ăn đủ những thứ mà
cái bụng của gã có thể tiếp nhận được. Cô không tiếc tiền tìm mua những
loại thuốc tân dược đắt tiền nhất, kể cả gửi con cho chị hàng nước, nhảy tàu
lên mạn ngược gặp ông lang người Dao nổi tiếng mà thị có biết sơ sơ để cắt
thuốc mang về. Những ngày này, chị hàng nước và anh công an đường phố
có dáng đi thập thõm đã giúp đỡ được vợ chồng thị được nhiều việc lắm.
Chị hàng nước đã hỏi đâu đó mua rẻ được một miếng vải bạt dùng để quây
đám cưới rộng thênh thang mang về cho thị quây kín mái lều để tránh gió
cho chồng. Anh công an không ngày nào không ghé qua, có ngày còn dẫn
đến một người bạn là bác sỹ đã thất nghiệp vừa bắt mạch, vừa kê thuốc,
vừa tự tay tiêm chích cho gã mà nhất định không chịu lấy một đồng bạc
công.

Một tuần sau gã gượng dậy được. Song không một ai biết rằng cái gượng

dậy đó chẳng mấy phụ thuộc vào thuốc men, vào sự chăm sóc tận tụy đến
đắm chìm của vợ, vào ánh mắt sợ hãi của hai đứa con, vào dáng nằm tội
nghiệp không chịu ăn chịu uống gì của con chó ức trắng bên cạnh chủ mà
giờ đây khi thấy chủ ngồi dậy, nó bỗng vươn mình sủa vang lên một hồi
chói gắt như loan báo tin vui cho cả phố… Cái khiến gã gượng dậy được lại
chính là nỗi ám ảnh về cây mía, những vườn mía. Một tuần nằm bất động
đủ để cho đầu óc gã nghĩ được khối điều. Cũng như gần đây, khi chui sâu
vào những vườn mía, lòng dạ gã lại nóng cháy lên. Mặc cho chủ vườn chặt
bó, nâng giá dìm giá chê bai chủ này chủ nọ. Gã càng ngày càng hay tha
thẩn đi sâu vào những luống mía đang không ngừng xôn xao cọ lá vào nhau
mà ngửa cổ nghĩ ngợi như dáng dấp một thi sĩ đồng quê đang vào cơn cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.