PHỐ - Trang 178

roóc bên doanh trại bộ đội, trong đầu gã bỗng chớp nổ một lằn sáng rất
mạnh. Gã ngồi hẳn dậy…

- Mình còn cả thảy được bao nhiêu tiền? – Gã hỏi giọng khê nồng.

- Còn gần tám triệu mình ạ! – Cô vợ mau mắn trả lời. – Em định gửi tiết

kiệm nhưng lãi suất ít quá. Hay là cho vay nóng hả mình?

- Nóng lạnh gì!

- Em đã nghĩ đến mua vàng vì có thể tới đây vàng sẽ lên…

- Vàng bạc gì!

- Hay là em góp vốn đi buôn. Tuần trước có chị bạn…

- Buôn bán gì!

- Có người mách ở gần đây có căn hộ mười hai thước vuông giá hoa

hồng…

- Không hộ hiếc gì hết, để đấy! Hết tháng này, hết mía, tôi sẽ dùng nó

làm vốn đi buôn thuốc lào.

- Thuốc lào? – Cô vợ tròn mắt – Sao lại buôn thuốc lào? Em chưa từng

nghe ai nói buôn thuốc lào mà lại có…

- Biết gì nói? Chưa từng thì tôi sẽ từng cho cô xem.

Chị vợ lại ngồi im thít. Sống với nhau đã lâu, thị hiểu rằng trong những

câu chuyện như thế này, tốt nhất là mình không nên bàn cãi, tham gia gì cả.
Tốt nhất mình chỉ nên im lặng mà làm theo. Còn anh chồng thấy vợ lại làm
cái động tác quen thuộc là nhìn xuống cam chịu, tự dưng bỗng thấy thương,
thương như gần đây cái sự thương ấy đã được hé mở ra ngoài chứ không
nằm vón cục trong lòng. Lời ăn tiếng nói của gã đối với vợ đã có phần dịu
nhẹ hơn, nếu cáu lắm cũng chỉ quát hô vài câu chứ không đánh đập, chửi
mắng thậm tệ như trước. Đặc biệt, người ta không còn phải nghe thấy
những tiếng xưng hô mày tao, con đĩ, câm mồm đi… từ cửa miệng của gã
phát ra. Thậm chí bữa nào kiếm được kha khá, gã còn lảng ra phố vải Trần
Nhân Tôn mua về cho vợ khi thì cái áo, khi thì cái quần. Vì nguyên cớ đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.