PHỐ - Trang 179

hay cả vì lý do hơn sáu tháng nay cuộc sống gia đình đã tạm ổn mà nước
da, mái tóc, cái nhìn, miệng cười của thị có chiều tươi mởn trở lại. Hàng
sáng, sau khi lo ăn uống cho chồng xong, vào lúc đường phố thức dậy thì
cô vợ cũng lặng lẽ đẩy cái tủ kính con con ra ngoài lề đường, vừa trông con
vừa tranh thủ bán cái thứ thuốc lá, thuốc lào, kem đánh răng, xà phòng, dao
cạo râu, vài hộp đường, mấy bịch sữa Trung Quốc, thậm chí bán kèm thêm
cả thuốc gián, thuốc chuột, thuốc chữa ghẻ chó. Hàng của thị nghiêm ngắn,
giá lại lấy phải chăng nên khách khứa qua lại ghé vào mua cũng nhiều, đại
khái đủ tiền cơm canh cho ba mẹ con trong ngày. Trông con, bán thuốc, nấu
cơm chờ chồng về… Bây giờ là toàn bộ nội dung hoạt động trong ngày của
thị. Cùng với hai đứa con suốt buổi nhởn nhơ nghịch vật nhau chí chóe, cái
miệng mới đây còn tiều tụy của thị bắt đầu hay nói hay cười hơn và đôi mắt
lá răm kia khi nhìn ai, người ta đã thấy có cả một chút nắng hanh vàng
trong đó. Những đêm thiếu gạo, thiếu sữa cho con, phải lén chồng đi vật vờ
ra ga, ra vườn hoa để kiếm khách bình dân dường như đã qua rồi, có thể
vĩnh viễn qua rồi.

Nhưng sao trong đôi mắt có chút nắng hanh vàng kia vẫn thỉnh thoảng có

những đám mây màu xám bay ngang? Thị chưa thật tin vào cuộc đời mình
từ nay đang dần dần đổi khác? Hay tại do chuyến đi buôn thuốc lào mạn
ngược sắp tới của người chồng thân yêu vừa ốm dậy kia đã làm thị lo sợ?
Hay tại chính cái tiết tấu đổi thay từng ngày của căn phố này đã khiến thị
chóng mặt? Thị không biết nhưng thị vẫn thảng thốt lo sợ như trái tim đàn
bà thường vẫn hay vẩn vơ lo sợ như thế trước cảnh đời ngổn ngang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.