PHỐ - Trang 18

- Kh…e…n – Bình nhướng mày, kéo dài giọng ra rồi im bặt.

Lâu nay, cứ nhắc đến tên cô gái ấy là con người coi trời đất như mẹt bún

ốc kia lại thoắt trở nên ngọng nghịu. Ẩn sau cái vẻ ngoài ngang ngạnh và
khinh bạc đó, cả Nam và Thảo đều biết rằng, trong lồng ngực Bình vẫn
đang đập cái nhịp đập lành hiền và yếu đuối. Sau cái lần cô vợ sắc nước
vốn là diễn viên kiêm làm thơ dứt khoát đòi chia tay với lý do: “Con người
anh làm tình nhân thì được nhưng làm chồng thì không” trái tim ấy bị
thương tổn nặng nề và không bao giờ thích ai đó nhắc nhở đến chuyện vợ
con gì nữa.

- Không vợ con gì hết – Bình đột ngột đứng dậy, đứng hơi kiễng nhưng

chỉ chạm cằm bạn – Hai người mà còn mở miệng nói đến chuyện ấy nữa là
tôi… báo cảnh sát bắt liền. Ấy, là tôi đang bắt chước câu nói của một nàng
ca sĩ nhạc nhẹ danh tiếng có anh chồng làm chủ tịch phường: “Nếu anh còn
máy mồm hỏi tôi về cái chuyện vào Đảng một lần nữa là tôi… báo cảnh sát
đó!”

Thảo bật cười rũ ra, để rơi cả gói nhân trần trên tay xuống đất. Cái cười

tươi tắn với đường viền môi màu hồng nhạt mềm mại, hàm răng nhỏ, đều,
thật trắng của chị làm sáng ấm cả hai bộ mặt đàn ông khắc khổ.

- Thôi… Thôi ông nỡm ơi! Gớm, đàn ông đàn ang gì mà chuyện nào

cũng in được vào đầu!

Chợt Trọng Bình nhìn sâu vào mắt Thảo, hỏi:

- Có chuyện gì phải không?

- Không… Làm gì có chuyện gì.

- Có. Ánh mắt vốn rất tĩnh lặng của bà hôm nay thấy bồn chồn lắm. Cha!

Trời phú cho tôi cái tính khốn nạn là biết nhìn vào đáy mắt đàn bà để đọc
được những suy nghĩ của họ. Thế là họ ghê sợ tôi, họ làm sao có thể chung
sống với tôi. Thôi về đây! Thơm hộ má bé Niên Thảo một cái nhé! Kìa
kìa!… Trông nó phụng phịu đặt tay lên má mới dễ ghét chưa kìa!… Đối
với cô bé thiên thần này, cho phép mình nói thật nhé, hai bạn dù có phải đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.