PHỐ - Trang 263

Họ phóng tầm mắt tìm một hòn đảo xa nhất, lẻ loi nhất và cũng um tùm

lá cây xanh nhất, thuê một chiếc ca-nô máy phóng tới. Đảo như đảo hoang.
Sóng vỗ lách chách vào những bụi lau già. Dường như nghe có cả tiếng
vượn hót chim kêu ở đây? Những bóng cây đại ngàn thả lá vàng gợi lên cái
u tịch của một thời tiền sử… Trước mặt họ, trong lùm cây lá to, có dựng
một túp lều nhỏ. Anh cầm tay vợ chui vào đó. Tĩnh mịch, lặng tờ, chỉ có
gió xôn xao trong tán lá…

- Tại sao anh lại đưa em đến đây? – Chị thảng thốt nhìn chồng hỏi.

- Để chúng mình sống lại cái cảnh xưa, cũng cây cũng gió, cũng âm u

rờn rợn như thế này. Chỉ thiếu một trận mưa và bóng tối. Tiếc quá!

- Nhưng để làm gì cơ? – Đã phần nào hiểu ra nhưng chị vẫn gặng hỏi.

Không trả lời vội, anh lôi trong túi ra nào bia, nào bánh mì, nào nước

ngọt, kẹo bánh và cả một con gà đã làm sạch lông rồi.

- Nói nhé – Anh nói – Để anh muốn tìm lại em, cái cô Thảo bác sỹ quân

y đội nón tai bèo, quần xắn cao đi trong rừng ngày ấy. Bây giờ ta đốt lửa
quay con gà này lên làm bữa ăn trưa. Em ngồi đây để anh đi kiếm củi.

… Lát sau ngọn lửa được đốt lên. Ngọn lửa nào được đốt lên giữa rừng

âm u cây lá chả là lửa rừng. Nhưng sao vẫn không phải là rừng. Nhìn con
gà béo ngậy đang chín dần trong lửa, con mắt của Thảo vẫn cứ thờ ơ như
nhìn những ánh lửa ở nhà. Nam cố nói, cố cười, cố nhắc lại những chi tiết
kỷ niệm thời xưa cũ để kéo chị về một mảnh chiến tranh trong đời thường,
một mảnh thiên nhiên bên lề đô thị nhưng xem chừng cứ như bị ánh mắt
kia dội ra. Họ ăn uống uể oải. Ngọn lửa cũng tắt dần. Thảo vẫn ngồi thế,
ngồi đấy bằng xương bằng thịt nhưng đầu óc lại lãng đãng đi đâu.

- Sao em ăn ít thế? Đói chết.

- Em ăn đủ rồi. Mấy giờ rồi, ta chuẩn bị về được chưa anh? Em thấy lành

lạnh…

- Còn sớm. Em nằm nghỉ một chút đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.