PHỐ - Trang 266

Ba mươi ba

G

ần bốn năm sau, kể cả cái buổi tối xua đuổi ấy, đêm nay Lãm mới quyết

định về thăm bố. Thực ra, sau khi nghe chị hàng chè chén ân cần thông báo
bố có nhiều bận đi tìm; vào những ngày giỗ ngày Tết, anh vẫn bảo vợ về
với bố một chút, lần sau về cũng làm đầy đủ phận sự của dâu con trước gia
tiên, tổ tông. Chỉ đến hôm nay, sau khi được tin anh công an đường phố nói
bố bị mệt hơi nặng, anh mới quyết định quay lại ngôi nhà phong rêu, lưu
dấu cả một thời tuổi nhỏ thơ mộng và nhọc nhằn. Cùng đi với vợ chồng
anh, còn có cả anh công an có dáng người dặt dẹo.

- Này anh – Lãm nói vui – Sao anh không đi thăng thẳng lên một chút

mà lại lúc nào cũng như bước một chân trên hè, một chân dưới rãnh thế?

- Quen rồi – Anh công an cười hiền lành – Hơn hai chục năm làm cái

nghề tuần đêm, sợ kinh động giấc ngủ của mọi người, lại sợ kinh động cả
kẻ gian, mình cứ phải đi nhẹ chân như vậy – Anh cười cái nữa – Làm thằng
đàn ông mà để vợ nó bỏ thì còn sung sướng nỗi gì mà thẳng với chả căng,
ông!

Cả hai vợ chồng đều cười. Từ ngày không còn là đối tượng cấm cảu và

xua đuổi mang tính chất thuần phong và mỹ quan an ninh nữa, quan hệ
giữa họ ngày càng trở nên thân mật và rất đỗi bình đẳng. Hơn thế, trong
những lần đầu gặp gỡ tình cờ, thái độ, cách nói năng, xưng hô của người
cảnh sát nhân dân đối với Lãm lại có phần nể trọng. Thứ nể trọng vừa là
bản năng vừa có phần suy xét, vừa dựa vào giá trị thật của nhân cách Lãm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.