PHỐ - Trang 268

của tôi. Lát nữa đi qua, tôi gọi.

… Được anh cảnh sát có nhã ý báo trước nên Lãm chưa kịp gõ thì cánh

cửa gỗ lim nặng nề đã hé mở. Một khuôn mặt thiếu phụ hao hao giống
khuôn mặt Lãm với vẻ buồn phiền cố hữu ló ra. Bật reo một tiếng gọi vào
trong:

- Thầy ơi! Em Lãm con nó về đây này!

- Thôi, cứ để thầy nằm nghỉ chị ạ!

Lãm nói và đẩy cửa bước vào. Căn phòng vẫn thế, thậm chí mốc mác xỉn

màu hơn. Dường như thời gian hoàn toàn lắng tụ ở đây với cái mùi ngai
ngái của những thứ đồ gỗ trộn hòa vào các mùi vị khan khan của chăn đệm
người già. Cha anh đang nằm nghiêng người trên chiếc tràng kỷ. Không
hiểu tiếng ông cụ thở nhọc nhằn qua lỗ mũi hay tiếng mọt kêu ở chân ghế
mà trong nhà cứ vang lên cái âm thanh ri ri rất dai dẳng. Ông cụ đã già lắm,
tóc bạc trắng, gợi lên hình ảnh ông thầy đồ vẽ tranh Tết ở Bờ Hồ đang nằm
nghỉ trưa.

Nhìn thấy con, cặp mắt lờ đờ chỉ hơi sáng lên một chút và giọng nói thì

gần như rơi ra ở ngay trước cửa miệng:

- Lãm đã về đấy ư con?… Vợ con nó có cùng về không?

Cô vợ ăn vận một bộ quần áo nền nã theo đúng lối ăn vận của các mợ tân

thời của Hà Nội xưa, nhẹ chân bước đến và kín đáo ngồi nửa người xuống
mép giường, hai tay chắp lên ngực:

- Thưa thầy, con đây ạ! Thầy tha tội cho con hôm nay mới đến thăm thầy.

- Cô có được khỏe không?

- Thưa thầy con vẫn được bình thường. Thầy ốm thế nào ạ? Đã có thuốc

thang gì chưa? Nghe tin con và nhà con sốt ruột quá!

- Ôi dào! Tuổi già ấy mà – Ông cụ nói nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn về

hướng con trai đứng đằng sau – Chỉ cần cơn gió là ngã bệnh ngay thôi. Sao
không cho hai cháu về?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.