PHỐ - Trang 271

- Cám ơn anh chị đã nghĩ đến tôi. Nhưng cứ như thế này, tôi thấy tạm đủ

rồi. Anh chị cứ để đó, khi nào cần, tôi sẽ nhờ vả – Ông lại rờ rẫm nắm lấy
bàn tay con – Thầy chỉ dặn một điều: tới đây rồi cuộc sống chắc biến động
nhiều, làm gì thì làm, các con cũng đừng để rơi rụng mất cái nề nếp, cái đạo
lý của gia đình, dòng họ, của cái nơi chốn ven sông Nhị này. Nếu có đòi hỏi
điều gì thì thầy chỉ xin đòi hỏi điều ấy. Mỗi tuần nhớ cho các cháu đến
thăm ông nội một lần. Nhớ chúng nó lắm… Cả hai đứa đều được sinh ra
thật khổ sở…

Nói đến đó nước mắt ông chảy ra. Chị vợ Lãm cũng quay đi chấm nước

mắt. Người bố chồng đã nhắc đến cái phần mềm nhất trong lòng người mẹ
đã sinh hạ những đứa con trên hè đường.

… Ra đến đường, anh công an húng hoắng ho một chập rồi mới đánh

tiếng:

- Này, ông Lãm này…

- Anh đi làm tiếp phận sự hả? Hẹn gặp lại nhá!

- Không tôi muốn… muốn…

- Anh cứ nói thẳng ra đi!

- Là tôi muốn nói tôi cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt lắm, ngày

nào cũng cơm đường cháo chợ, đêm nào cũng bước thấp bước cao, mệt rồi.

- Tức là anh muốn sống có đôi chứ gì? – Lãm ranh mãnh nháy mắt sang

vợ.

- Không… cái ấy rồi cũng phải có nhưng khoan đã. Tóm lại là tôi

muốn… Nhìn chung là tôi muốn nghỉ.

- Thì anh cứ việc nghỉ!

- Nếu ông thương tôi, thương… chị của cháu của ông thì…

- Cái anh này buồn cười! – Lãm lại nhìn vợ – Chị tôi thì có can hệ gì vào

đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.